Nhưng anh không biết rằng, con người không ai có thể chỉ ngồi một chỗ đợi một người quay trở lại. Em không thể cứ đứng một chỗ chờ anh.
Điều bi thương nhất chính là chúng ta có quá nhiều hồi ức “kỉ niệm” tốt đẹp.
Trăm ngàn lần em tự hỏi nếu ngày đó em không đi, không để anh ở lại, thì liệu giữa chúng ta có cái khoảng trống đó để người ta có thể len vào hay không?
Nếu em không đi, thì liệu rằng thời gian có khiến anh thay đổi? Biến một người tốt hơn ai hết trở nên tàn nhẫn đến đáng sợ?
Em hiểu, hiểu rằng trong chuyện tình cảm vốn chẳng có công bằng? Một người vui vẻ ắt phải có một người chịu đau thương.
Năm đó, em yêu một người đàn ông nghèo, mệt mỏi lắm anh biết không? Mệt mỏi vì hàng ngày phải trấn an anh rằng “Chúng ta còn có tương lai để cố gắng”. Mệt mỏi vì anh không có tiền mua quà cho em trong những ngày lễ, ánh mắt anh đẫm buồn ban đêm vì em mà nhỏ lệ. Trong khi em chưa một lần đòi hỏi gì.
Cô gái nhà giàu yêu một người đàn ông nghèo? Nhiều lời dèm pha lắm anh biết không? Người ta nói rằng anh là kẻ lợi dụng, nói không tốt về anh? Nhưng với em, cho dù anh có lợi dụng nhưng em tin tình cảm của anh là thật. Thật hơn tất cả những thứ trên đời. Lời nói bọn họ là phù du, thứ em tin chính là anh, một câu anh nói đáng giá gấp trăm ngàn câu họ nói.
Có một đêm em nhìn thấy một dòng chữ trên facebook: “Em biết làm gì với ngần ấy nhớ thương?” Nó khiến em bật khóc như một đứa trẻ, bật khóc giống như ba năm trước giống cái ngày mà em rời khỏi thành phố đó, thành phố chất chứa những kỷ niệm của anh của em. Thứ em mang đi chỉ là một lời hứa”Anh sẽ đợi em về”. Nó nặng hàng trăm cân, nhét vào túi em lo nó sẽ rớt. Em cất nó trong tim, khóa thật chặt, gói gém thật kỹ. Đợi đến ngày mang nó trở về.
Nhưng không được nữa rồi, cho dù em cất nó kỹ thế nào, bỗng dưng nó bốc hơi bay mất. Lời hứa của anh giống như có phép tàng hình biến mất không một lý do? Khi em biết rằng, anh thích cô gái đó, em nói với anh rằng: “Cứ đi đi, nhưng phải biết đường quay trở lại”. Đúng như em nói, anh biết đường quay trở lại, rồi lúc em không nhìn thấy anh lại ra đi. Cứ như vậy hàng chục lần, đi rồi lại về. Em vẫn chỉ biết ngồi một chỗ chờ đơi.
Nhưng anh không biết rằng, con người không ai có thể chỉ ngồi một chỗ đợi một người quay trở lại. Em không thể cứ đứng một chỗ chờ anh.
Ngày em quyết định ra đi, anh lại quay trở về. Chúng ta cứ rùng rằng như vậy cho đến khi sự chịu đựng của em hết hạn.
Em cắt đứt liên lạc, đoạn tuyệt quan hệ cùng anh? Anh nghĩ em bội bạc, trong khi anh chưa từng nghĩ người phụ nữ yêu anh một mình chịu tổn thương? Khi mà anh đi cùng những người phụ nữ khác, anh chưa từng nghĩ rằng một mình em chống chọi với màn đêm thế nào.
Khi mà chúng ta không còn liên lạc, tin tức đầu tiên em biết được đã là vài tháng sau. Anh chuẩn bị kết hôn, người phụ nữ kia đã có thai được hai tháng. Khi đó em giật mình, hốt hoảng, rồi lại vui mừng.
Lúc đấy em không ghen tị với hạnh phúc hiện tại của anh, em không dối lòng mình rằng em đang vui vẻ. Ngược lại em đang rất mệt mỏi nhưng em hài lòng với kết quả hiện tại rằng anh đang hạnh phúc. Rời khỏi em anh có thể tìm được hạnh phúc của mình là điều đáng mừng nếu như xa em anh trở nên vật vã khổ sở em sẽ càng đau lòng hơn.
Có lúc em tự nói rằng mình rằng:”Anh biết không, em chưa từng… chưa từng một lần mong anh hạnh phúc. Sao em phải cao thượng để mong rằng anh sẽ sống tốt trong khi em đang vất vả trong cái ký ức về anh? Em vẫn cứ phải loanh quanh trong cái quá khứ có hình ảnh của người đàn ông là anh trong đó? Em thà đóng vai phản diện để mong anh không hạnh phúc còn hơn phải giả tạo mỉm cười trong khi bản thân đang đau khổ?”.
Ba năm sau, em vẫn chưa có được hạnh phúc của chính mình, ba năm rồi em không còn nhớ nổi nụ cười của anh, khuôn mặt hay giọng nói của anh thế nào em cũng không thể nhớ rõ, thứ còn lại lúc này chỉ là cảm giác, cảm giác hạnh phúc đã từng trải qua.
Bây giờ nhớ lại, em luôn mỉm cười bởi em biết rằng tuổi trẻ em đã yêu một người cuồng nhiệt dến thế, mang cả trái tim của mình trao đi mà không hề suy nghĩ. Yêu một người bằng tất cả nông nổi của tuổi trẻ.
Theo Guu