Gần 20 năm, khuôn mặt Tuấn dường như không khác mấy nhưng hốc hác và xám màu u uất. Không hiểu sao chưa đến bốn mươi tuổi mà tóc cậu đã bạc đi già nửa. Ánh mắt nhìn trầm nặng ưu tư, có lúc dữ dội như thể kìm nén những ẩn ức không thể nói ra…
Tôi tình cờ gặp lại Tuấn sau gần 20 năm xa cách. Hai chúng tôi đều đang loay hoay tìm bắt xe về quê và vô tình va vào nhau. Một thoáng cau mày rồi một chút giật mình ngạc nhiên khi cả hai bắt đầu ngẩng lên để nhìn xem kẻ vội vàng đi mà không nhìn đường kia là ai. Cả hai cùng ú ớ, lắp bắp: “Cậu, là cậu à? Có phải cậu không?”.
“Là tớ đây, hơn “10 năm không gặp, tưởng chừng như đã”. “Quên làm sao được, chỉ là không gian và thời gian tạm thời chia cắt… mà cậu vẫn ho ra thơ thở ra văn như ngày nào nhỉ?”. Cậu bạn cười, không phải nụ cười kiêu hãnh như ngày xưa mà nó héo hắt đến gượng gạo.
Tôi vẫn nhớ như in cái dáng người mảnh khảnh và ánh mắt chất chứa nhiều tâm sự của Tuấn. Thời cấp 2 chúng tôi cùng học chung trường huyện. Ngày ấy được học trường huyện là vinh dự lắm, vì vậy mà dù nhà Tuấn cách xa trường hơn 20 cây số nhưng cậu ấy vẫn chịu khó hàng tuần đạp xe về thăm bố mẹ rồi cấp tốc đạp lên trường với một niềm kiêu hãnh khôn tả…
Gần 20 năm, khuôn mặt Tuấn dường như không khác mấy nhưng hốc hác và xám màu u uất. Không hiểu sao chưa đến bốn mươi tuổi mà tóc cậu đã bạc đi già nửa. Ánh mắt nhìn trầm nặng ưu tư, có lúc dữ dội như thể kìm nén những ẩn ức không thể nói ra…
– Cậu sẽ không thể tưởng tượng cuộc sống của tớ gai góc như thế nào đâu – Cậu bạn khẽ nói khi đưa ly trà vẫn còn bốc khói lên miệng mà tay run run.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt Tuấn như khích lệ rằng bạn cứ kể tiếp đi, mình đang lắng nghe đây!
– Mình lấy người vợ đầu tiên mà không có con. Hai vợ chồng dù vậy vẫn sống với nhau rất hạnh phúc. Nhưng cuộc đời trái ngang, được 5 năm thì cô ấy mắc bệnh ung thư rồi qua đời… Mình… mình như chết đi cả đời người.
Kể đến đây Tuấn dừng lại, ánh mắt cụp xuống và đưa tay lên dụi mắt. Hình như Tuấn muốn làm như vậy để nói rằng có hạt bụi nào đó bay vào mắt…
– Mình xin lỗi! – Tôi lúng búng không biết nói gì thêm. Chiều đông tàn dần trong im lặng. Cái cảm giác mất đi một người thân sẽ đau đớn biết chừng nào. Mãi sau tôi ngập ngừng – Vậy là cậu đã đi bước nữa?
– Cái số mình nó long đong nên vậy. Ừ, cô ấy mất được ba năm thì mình đi thêm bước nữa. Bọn mình cưới nhau được 4 năm và có hai con gái. Ngỡ tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với mình, nào ngờ…
Tuấn giấu vội ánh nhìn bằng cách quay ra sau, nhưng tôi biết mắt cậu ta đang vằn lên những tia đỏ vì hai tay Tuấn nắm chặt gân guốc như đang chuẩn bị đánh nhau với một kẻ thù vô hình.
Minh họa: Nguyễn Thị Hiền |
– Có lẽ do tớ chiều cô ấy quá, tớ không cho cô ấy làm gì ngoài việc chăm con. Ngày hôm ấy… tớ đi làm về muộn, thấy cô ấy không cắm nổi nồi cơm, mắt cứ chăm chăm vào điện thoại, tớ mắng cô ấy vài câu rồi quay vào làm bữa. Buổi tối, bố con tớ nằm chơi với nhau, thấy cô ấy lên gác lâu không xuống, tớ lên gọi thì…thì…
– Thì sao?
– Cô ấy đã treo cổ tự vẫn rồi!
Tôi giật mình suýt rơi cốc trà đang cầm chặt trên tay. Tôi run, lần này là tôi run chứ không phải là Tuấn. Cậu ấy đã trấn tĩnh lại, duy chỉ có ánh mắt ấy vẫn như chất chứa muôn vàn nỗi khổ tâm, một phần hận, một phần day dứt, một phần oán thán cho những gai góc cuộc đời cứ đổ dồn vào cậu!
Tôi buông chiếc cốc xuống bàn, hai tay nắm chặt lấy tay bạn:
– Thôi hãy nén lòng Tuấn ạ, âu cũng là số phận, mỗi người một nghịch cảnh…
Tuấn nhìn tôi, cái nhìn rất lạ và tự nhiên đầu rũ xuống. Nhìn dáng cậu ta ngồi tiều tụy đến thảm hại, bỗng dưng mắt tôi rưng rưng… Tôi khóc. Phải… tôi đã khóc. Tôi khóc cho số phận trớ trêu của cậu bạn mà tạo hóa cứ trêu ngươi. Tôi khóc trách than cho sự nông nổi của một người đàn bà đã bỏ con mình khi con còn chưa thôi sữa mẹ mà rời xa nhân thế…
Và tôi khóc cho cả chính tôi… đã hơn một lần bồng bột mà suýt làm hỏng cả cuộc đời. Thì ra, cuộc đời này đường đi không bằng phẳng như ta nghĩ. Chuyện sinh li tử biệt, chuyện hợp tan không chỉ đến với riêng một ai, nó có thể đến với người này thì cũng có thể đến với tôi. Có chăng, chỉ là cách đón nhận thế nào và giải quyết ra sao thôi!
Chia tay cậu bạn trong mưa đông giá rét cho kịp chuyến xe chiều muộn. Mỗi người một chuyến xe, một ngã rẽ, một hướng đi. Tự dưng nghĩ ngợi đâu là chuyến xe cuộc đời tôi và nó đang đi trên ngả rẽ nào: Hạnh phúc hay bất hạnh?
Và…chuyến xe cuộc đời của Tuấn sẽ lăn bánh về đâu khi đường cậu ấy đang đi lại gập ghềnh sỏi đá?
*
Tôi thiếp đi lúc nào không biết. Tôi ngỡ ngàng khi thấy mình đang lạc vào một nơi nào đó rất lạ mà lại rất quen. Ồ, đây là nhà Tuấn! Cậu ấy kể không đúng sự thật ư? Tôi đứng tần ngần băn khoăn khi hai mắt cứ nhìn trân trân về phía cuối con đường, nơi mà Tuấn và cô vợ cùng hai đứa con nhỏ đang ríu rít bên nhau. Tại sao lại nói dối tôi? Tại sao? Tôi định gào lên thì bất ngờ cô vợ quay lại nhìn… cái nhìn làm tôi rùng mình…
– Cho xin tiền vé em ơi! Anh có làm gì em đâu mà em sợ đến nỗi nảy người lên thế kia – Gã lơ xe vỗ nhẹ vào vai tôi cười tinh quái.
Là mơ! Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng giấc mơ và khuôn mặt của người phụ nữ trong giấc mơ ấy cứ ám ảnh tôi suốt chặng đường về. Cô ấy đẹp đấy chứ. Và tôi đặt ra cho mình muôn ngàn câu hỏi tại sao. Sao cô ấy lại làm như vậy? Liệu có phải Tuấn đã đối xử tệ với vợ, đã đánh đập hắt hủi cô ấy? Cô ấy bị chứng trầm cảm sau khi sinh con hay là…bị cô vợ cả của chồng mình ám? Nghĩ đến đây tôi không khỏi rùng mình, mặc dù xe đóng kín cửa mà cứ thấy gió lạnh ở đâu ùa vào da thịt đến nỗi sởn da gà…
Trở về với những công việc đời thường, tôi lại xoáy vào với bộn bề mưu sinh cơm, áo, gạo tiền nên cũng không còn nhớ nhiều về chuyện ngày hôm ấy nữa. Cuộc sống hiện tại gấp gáp và xô bồ quá khiến tôi không thể không lao theo, dù nhiều lúc thấy rã rợi mệt nhoài. Cũng có đôi ba lần tự nhắc mình gọi điện hỏi thăm tình hình của Tuấn… nhưng rồi lại bị cuốn theo nhịp sống vội vã của cuộc đời mà quên đi mất.
Tình cờ khi dạo trên facebook, thấy khuôn mặt quen quen. Là Tuấn. Tôi ngần ngại một lúc rồi vào yêu cầu kết bạn. Vừa gửi yêu cầu đã thấy cậu ta đồng ý ngay!
– Cậu dạo này khỏe không? Công việc ổn chứ? – Tuấn nhắn tin cho tôi.
– Mình khỏe! Ba bố con sao rồi?
Cậu có tính đi thêm bước nữa không? – Tôi chuyển chủ đề sau một hồi đắn đo.
– Cậu nghĩ là tớ còn có thể sao? – Tuấn hỏi lại như kiểu chẳng còn có cơ hội nào nữa cho cuộc đời mình. Tôi còn đang lúng túng chưa biết trả lời như thế nào thì đã thấy xuất hiện câu trả lời dứt khoát – Sẽ chẳng có ai dám lấy tớ đâu.
Có lẽ tôi vô duyên nên mới đưa ra câu hỏi đó, nhưng tôi nghĩ bạn mình còn trẻ mà dở dang vậy cũng buồn. Chẳng có lẽ cuộc đời này không còn có ai thông cảm mà dám đến với cậu ấy thật ư. Số phận thật nghiệt ngã và trớ trêu. Tôi thấy sống mũi mình cay cay. Giấc mơ trên xe chiều hôm đó bất chợt lại ùa về ám ảnh và dằn vặt ngay cả trong giấc ngủ.
Hôm sau, tôi chủ động điện thoại cho Tuấn, một phần vì muốn động viên để cậu ấy thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn của đau thương, một phần cũng vì muốn giải mã giấc mơ đang ám ảnh.
Tôi ngập ngừng hỏi:
– Từ hồi vợ mất, có bao giờ cậu mơ về cô ấy không?
Bên kia đầu dây im lặng. Phải đến nửa phút mới nghe tiếng trả lời ngập ngừng:
– Mình không mơ… mà… thấy cô ấy về… hai lần!
Về những hai lần? Tôi sởn da gà: Người đã chết thì về kiểu gì, chả nhẽ là ma hiện hồn. Cố trấn tĩnh, tôi nửa yêu cầu nửa như van nài:
– Cậu có thể chia sẻ với mình không?
Tuấn trả lời ngay bằng giọng run run:
– Lần đầu tiên, cô ấy về bên tớ, cô ấy khóc lóc xin bố con tớ tha thứ. Cô ấy nói là nhớ tớ và nhớ con lắm, thực tình là cô ấy không muốn vậy đâu nhưng không biết hôm đó như có ai xui khiến cô ấy làm vậy. Nói với tớ được bằng ấy câu rồi cô ấy vội vàng chạy đi trong khi tớ không kịp níu tay cô ấy lại!
Bây giờ thì tôi cũng cảm thấy run.
– Lần thứ hai, khi tớ đi làm về, trưa mệt tớ nằm trên võng ngủ thiếp đi. Đang mơ màng thì thấy có một người đàn bà không nhìn rõ mặt đang đứng ở gần cầu ao. Rồi thấy vợ tớ cứ lay lay tớ gọi “Anh ơi dậy cứu con, nó sắp chết đuối”. Tớ giật mình vùng dậy phóng ra thì thấy con bé lớn đang chới với dưới nước chỗ gần cầu ao, may mà nó chưa chìm hẳn. Tớ nhảy xuống đưa con lên… Hú hồn. Hình như cô ấy vẫn ở bên, dõi theo bảo vệ bố con tớ thì phải?
Tôi giật mình đánh rơi điện thoại. Có cái gì đó lạnh lạnh chạy dọc sống lưng lên đến đỉnh đầu làm tôi sởn tóc gáy.
Có ma thật ư? Thời buổi này làm gì có chuyện đó? Nhưng tại sao vợ Tuấn lại tự tử từ một cái nguyên nhân vớ vẩn… rồi lại về báo mộng? Còn người đàn bà xuất hiện trong giấc mơ của cậu ấy là ai? Tôi xoay vần với những câu hỏi mà không tìm được đáp án.
– Cậu biết không? Đằng nhà vợ tớ còn cho rằng tớ đã hắt hủi rồi tự tay ám sát vợ mình. Công an còn qua lại nhà tớ cả chục lần để làm rõ nguyên nhân. Người ngoài nhìn tớ với con mắt rẻ rúng như nhìn một kẻ sát nhân. Vậy thì ai dám lấy tớ nữa.
Tôi bảo đừng nghĩ thế, tôi có thể mối mai cho một người… nhưng Tuấn đã ngắt lời:
– Sẽ không ai còn dám đến với mình đâu. Đôi khi cả người thân trước mặt mình thì tỏ ra thương hại chứ sau lưng lại nhìn mình với ánh mắt ngờ vực. Xin cậu đấy, từ mai đừng giục tớ lấy vợ nữa. Tớ nghĩ kĩ rồi. Tớ thấy mình cũng chẳng cần làm người tốt nữa đâu. Tớ càng tốt thì người ta lại càng coi thường!
Tôi đứng tim. Đây là câu nói xuất phát từ miệng của một người bạn mà từ trước tới giờ tôi luôn cảm mến vì đức thật thà và tốt tính. Ai cũng biết Tuấn là người luôn chăm lo cho vợ con. Vì họ mà Tuấn làm việc đến quên mình. Cậu ấy làm ngày làm đêm, tiết kiệm ăn giắt để dành cả chục năm để nhà cửa khang trang bề thế, vợ con ăn trắng mặc trơn. Phải chăng sự hy sinh của Tuấn là chưa đủ. Thế đấy, người chết đã đi rồi nhưng người sống vẫn phải chịu tội miệng lưỡi thế gian. Buồn thật. Tôi xót xa cho bạn mình đã phải chịu nhiều hệ lụy. Giá như…! Giá như vợ Tuấn không xử sự như đã làm thì cậu ấy bây giờ đâu rơi vào cảnh này. Giá như người đời đừng vội đánh giá hoàn cảnh của ai đó một cách hời hợt khinh khi thì chắc hẳn cậu ấy sẽ không suy nghĩ bế tắc đến vậy.
Ngày hôm ấy tôi nghỉ làm và đóng kín cửa để không phải gặp bất cứ ai nữa. Tôi âm thầm dọn lại mình. Những được mất, hơn thua bỗng trở thành vô vị. Những hờn ghen, những ai oán có lẽ nên buông. Đời người có được bao lâu mà phải tham sân si đến vậy?
Đến khuya, ngoài trời gió rít ào ào như muốn lùa vào nhà, phá vỡ sự bình yên. Gió rền giận dữ đập vào cửa nghe cành cạch, cành cạch. Rồi có lúc nghe như tiếng gõ cửa, hé mắt nhìn ra như có ai đó đang xõa tóc nhìn vào…
Giật mình… hoang mang!
*
Tôi hẹn Hoàng – bạn học cùng tôi và Tuấn – vào chiều thứ bảy ở quán cà phê nhỏ. Hôm nay mưa nên ngoài tôi ra quán không một bóng người. Trời u ám ảm đạm. Có lúc chỉ lác đác vài hạt mưa rồi chốc chốc lại ào ào xối xả. Nước ở cái máng trước mái quán đổ xuống thành dòng, giống như một chiếc dây thừng trắng quăng quật theo gió… Độc ẩm trong chiều mưa càng khiến những băn khoăn trong đầu tôi chuyển hướng thành vô vàn câu hỏi rồi phải tự trả lời.
Hoàng đội mưa đến… Tôi vào thẳng vấn đề:
– Sao cậu biết chuyện của Tuấn mà không báo tôi để tôi biết mà gọi điện động viên cậu ấy. Mãi vừa rồi vô tình gặp mới biết.
– Gớm ngon nhỉ? Bà bặt vô âm tín có đoái hoài đến bọn tôi đâu mà giờ bày đặt trách móc.
Hoàng trách tôi cũng phải thôi. Vì từ hồi theo chồng, tôi bỏ cuộc chơi, chỉ đến khi tan vỡ tôi mới tìm lại chính mình! Tôi biết Hoàng là công an, người nắm bắt được mọi chuyện của Tuấn và chắc hẳn một điều cậu ấy sẽ nắm bắt được nguyên nhân vì sao vợ Tuấn lại tự tử!
– Tôi đã hứa với cậu ấy là không mang chuyện của vợ cậu ấy kể với ai cả. Bà muốn biến tôi thành kẻ thất hứa ư? – Hoàng trả lời tôi bằng giọng điệu và ánh mắt dứt khoát. Đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao bạn mình luôn có tiếng là nghiêm khắc.
– Tôi cũng chẳng bao giờ muốn làm bạn với kẻ thất hứa, nhưng… – Tôi ngập ngừng rồi phân giải – Nhưng có điều gì không ổn ông ạ. Tôi thường xuyên mơ thấy vợ Tuấn hiện về như muốn van xin tôi giúp đỡ. Hơn nữa qua cách nói chuyện của cậu ấy, tôi nghi Tuấn đang muốn làm gì đó trái pháp luật ông ạ!
Hoàng trầm ngâm trong giây lát rồi thở dài:
– Tôi cũng nghĩ rất nhiều và đoán rằng có điều gì không hay sắp xảy ra với Tuấn nên vẫn âm thầm quan tâm từng nhất cử nhất động của cậu ấy!
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một to, những cơn mưa xối xả cứ lôi theo cả gió như muốn cuốn phăng đi hết bụi đời. Đôi lúc có vài hạt mưa ngông cuồng cố len qua cửa mà hắt vào hai chúng tôi như khiêu khích!
– Là vợ cậu ấy ngoại tình. Tuấn hôm đó đi làm về nửa chừng vì mất điện. Về nhà không thấy vợ đâu, chỉ thấy hai con đang ngủ ở phòng khách. Cậu ấy nghĩ vợ đang dọn dẹp trong phòng ngủ nên muốn làm vợ bất ngờ rón rén đi vào… Nào ngờ… – Hoàng thở gấp gáp như đang trút giận lên ai đó khi tay cậu nắm chặt vào nhau kiểu muốn đấm vào đối thủ – Tuấn đập phá nhà cửa rồi đòi li dị nhưng cô vợ sợ cậu ta làm to chuyện… xấu hổ nên đã treo cổ tự tử. Gia đình nhà vợ không biết lí do con mình tự tử nên đã gán tội cho Tuấn là hành hung vợ. Bằng nghiệp vụ bọn mình đã tìm ra đủ chứng cứ để nói rằng Tuấn vô tội.
Tôi lặng mình chua xót. Một người đàn bà không dám bỏ chồng nhưng lại có thể ngoại tình. Ngang trái đến vô lý! Phải chăng là sự sĩ diện và tham lam đến nông nổi. Sự nông nổi và dại khờ của một người mà khiến cho người còn lại phải sống trong điên đảo thị phi!
– Chính Tuấn đã muốn giữ danh dự cho vợ mà van nài tôi đừng công khai sự thật. Tôi đau lòng hơn ai hết khi cứ phải ôm bí mật trong người mà chứng kiến bạn mình phải gồng mình hứng chịu tiếng oan – Hoàng mím chặt môi lại nhìn không chớp mắt về phía trời xa như đang dằn vặt chính mình. Trời đã ngớt mưa rồi tạnh hẳn nhưng tất cả bên ngoài đều sũng nước.
– Tôi bảo Hoàng rằng bọn mình phải gặp Tuấn. Một phần muốn an ủi động viên cậu ấy, một phần cũng vì chính tôi đang muốn thoát khỏi ám ảnh giấc mơ đeo đẳng không thôi. Hoàng đăm đăm nhìn tôi rồi gật đầu:
– Ừ tại sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Chỉ có bà mới làm được việc này.
– Ơ sao lại chỉ có mình mới làm được việc này? Tại sao Hoàng nói thế.
*
Hai chúng tôi tìm đến nhà Tuấn trong sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng của cậu. Tuấn luống cuống chạy ra chạy vào như thể không biết phải làm gì. Còn tôi cũng ngỡ ngàng bởi khung cảnh ngôi nhà Tuấn đúng như trong giấc mơ của tôi. Và trước mắt tôi là ảnh và bát hương của hai người phụ nữ trẻ – Có lẽ là hai người vợ đã khuất của Tuấn. Hai ảnh thờ đặt hơi lệch nhau một chút. Có lẽ ảnh đặt cao hơn một chút là của người vợ đầu tiên. Người đàn bà này tôi không hề có ấn tượng. Tấm ảnh thờ đặt thấp hơn một chút làm tôi rùng mình, tim đập loạn xạ. Chính người đàn bà này thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi hằng đêm…
Đau lòng khi nhìn thấy hai con gái của Tuấn còn quá nhỏ. Đôi mắt ngây thơ của chúng đen láy tròn xoe nhìn chúng tôi. Rồi một lát sau các bé nấn ná tới gần như muốn tôi ôm lấy chúng. Tôi bế hai bé lên lòng, cả hai đứa ôm chặt lấy tôi tin tưởng. Đứa bé thì dụi đầu vào ngực tôi còn đứa lớn đưa hai bàn tay lên sờ lên má, bàn tay nó mềm mại mát mát. Tôi ghì chặt hai đứa vào lòng mà cảm giác vừa xót xa vừa hạnh phúc. Con lớn hồn nhiên hỏi sao cô khóc và nó lấy tay gạt những giọt nước mắt đang lăn trên má tôi.
Tuấn nhìn thấy cảnh ấy thì quay mặt đi. Lúc sau Tuấn mới mở miệng:
– Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?
– Lên thăm bố con cậu không được à, mà bạn bè với nhau sao lại rồng với tôm. Ông dạo này cũng học đâu kiểu móc máy như vậy? – Tôi phân trần.
– Đời mà! – Tuấn cười khẩy, đôi mắt vẫn hằn lên đau đớn. Có lẽ cậu ấy đã ngờ ngợ rằng điều mà Hoàng hứa với cậu ấy giờ chắc đã kể lại cho tôi!
– Tuấn à, dạo này tớ… tớ hay mơ tới vợ cậu. Lạ thế.
Tôi nói mà mắt nhìn về tấm ảnh phía bên phải. Lại thấy run run, tôi khẽ vuốt tóc hai cô bé rồi quay sang nói với hai cậu bạn:
– Đó cũng chính là lí do chính tôi tìm đến thăm Tuấn ngày hôm nay.
– Là cậu nói thật ư? – Tuấn nhìn tôi ngờ vực.
– Tôi lên tận đây tìm Tuấn chỉ để buông ra những lời nói dối à? – Tôi nhìn thẳng vào mắt bạn mình mà hai mắt tôi đã rưng rưng.
Hai người đàn ông im lặng ngượng ngùng như người có lỗi. Hai cô bé cũng lặng im hết nhìn bố nó rồi ngước nhìn lên tôi chờ đợi.
Tôi phá tan bầu không khí ảm đạm bằng câu hỏi gay gắt:
– Có phải “ông” đang định làm chuyện gì mờ ám không?
– Tớ, tớ…sao cậu biết! – Tuấn lắp bắp nhưng hai mắt mở rõ to nhìn tôi như kiểu tôi là vị tiên giáng thế – Nhưng cô ấy đã kịp thời ngăn tớ lại rồi.
Tuấn nói xong mắt hướng về phía ảnh của người vợ trẻ mà không cầm được nước mắt. Lần đầu tiên tôi thấy cậu khóc, cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến một người đàn ông khóc. Hóa ra, khi người đàn ông đã khóc thì những giọt nước mắt ấy còn chua cay hơn giọt nước mắt của những người đàn bà.
– Tôi đã đau khổ vì số phận oan trái cướp đi hai người vợ. Tôi nhục nhã vì bị người thân coi thường, tôi căm hận vì bị người đời nhìn tôi bằng ánh nhìn khinh bỉ. Tôi đã từng vất vả khổ sở để cho vợ con được sung sướng. Nhưng tôi đã được gì. Giờ thì tôi chả cần gì. Tôi phá hết. Tối qua mấy người rủ tôi đi đánh bạc. Thì đi – tôi nghĩ thế. Khi bắt đầu dắt xe ra thì như có ai đó níu chân tôi lại. Tôi cứ phân vân rồi ruột gan nóng như lửa đốt. Bỗng dưng con tôi khóc thét lên. Tôi vội vàng quay vào trong nhà thì thấy con đang nằm lăn dưới đất. Không hiểu sao dù không đau nhưng cháu khóc mãi, tôi không tài nào dỗ được. Dỗ con mãi rồi mệt mà ôm con ngủ thiếp. Sáng ra…thì nghe tin mấy người bạn của mình bị bắt… Hình như cô ấy vẫn đang dõi theo để bảo vệ bố con tôi, cô ấy không muốn tôi làm gì mà ảnh hưởng đến mình và các con. Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi…
– Tuấn khóc, hai vai rung lên từng chặp khiến Hoàng phải đến vỗ vỗ vào lưng để an ủi. Đến lúc này hình như bọn trẻ như đã hiểu ra một phần nào câu chuyện, hay vì thấy bố khóc nên chúng cũng khóc theo. Và tôi cũng khóc. Khóc mà chẳng cần giấu giếm. Hoàng đứng cười mà khóe mắt rưng rưng trong khi miệng hắn lẩm bẩm:
– Tốt. Tốt rồi.
Khi chúng tôi chia tay để ra về thì hai đứa bé níu lấy tôi như không muốn rời. Mặt hai đứa xịu xuống buồn bã. Tuấn cũng buồn ra mặt. Nhưng tôi vẫn phải về. Vào thắp cho vợ cậu nén hương trước khi ra về, bỗng dưng nhìn vào bức ảnh của người vợ thứ hai tôi thấy như thể cô ấy đang mỉm cười!
Chia tay Hoàng, tôi vội vàng bước lên chiếc xe chiều đông như sợ không còn chuyến cuối! Lại là anh chàng lơ xe lém lỉnh cười nhăn nhở khi thu tiền cứ như thể tôi và anh ta có quen nhau từ kiếp trước..
Thế đấy! Hóa ra cuộc đời này cũng nhiều chữ duyên mà tình cờ đến bất ngờ. Mọi sự đều như có bàn tay sắp đặt của số phận. Có phải trong thế giới tâm linh vẫn tồn tại kiếp trước và kiếp sau, có âm và có dương, có tan rồi có hợp. Tôi thầm cảm ơn số phận đã cho gặp lại Tuấn để còn biết rằng cuộc đời này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp. Cảm ơn người vợ ấy đã nhận ra mình sai mà luôn dõi theo bảo vệ cho chồng và con mình. Và chắc cô ấy cũng đang mong Tuấn và các con được hạnh phúc.
Sau một ngày mệt nhoài, tôi ngủ sớm hơn mọi khi. Trời hôm nay rất lạ, cao lồng lộng và sâu thăm thẳm. Không mưa nhưng gió cứ ùa về thấm vào từng góc cạnh của tâm hồn… Và tôi chìm vào giấc ngủ bởi cảm giác man mát từ đôi bàn tay đứa con gái lớn của Tuấn đang sờ trên má mình trong khi đứa bé đang dụi đầu vào ngực tôi mơn man mơn man…
Chợt người phụ nữ ấy lại hiện về đứng bên cửa sổ, lần này không xõa tóc ngang lưng mà buộc gọn gàng với nụ cười mãn nguyện trong đêm sương mờ ảo! Sau lần tan vỡ gia đình, tôi không còn muốn nghĩ đến đàn ông nữa, nhưng lạ là dạo này, trong những giấc mơ tôi thường thấy Tuấn và hai đứa con của cậu ấy, cứ quấn lấy tôi và hai cái miệng nhỏ xinh không ngớt nói: “Cô làm mẹ của con cô nhé!”.
Truyện ngắn của Huệ Thi/VNCA