Người đời nghĩ
Những kẻ viết thơ thường rất đa sầu
Và mang một trái tim nhiều xúc cảm
Để mỗi vần thơ như xé toang, với chạm
Tới tâm tư họ giấu kín trong lòng.
Người đời nghĩ
Bọn viết thơ là những kẻ lông bông
Dư giả thời gian chơi đùa cùng câu chữ
Hãnh diện gì mà đem phơi bày tâm sự
Cho thiên hạ ngó vào rồi bình phẩm khen chê.
Họ đâu biết
Chúng tôi viết chỉ vì niềm đam mê
Mượn ngòi bút kể về những điều mắt thấy
Những sự thật được che đậy
Hay giản đơn… Là nói hộ lòng người.
Chúng tôi trải hồn để tìm lại niềm vui
Tìm những kỷ niệm đánh rơi bởi mưu sinh vất vả
Thanh xuân qua nhanh như trận mưa rào cuối hạ
Sót lại gì ngoài những mất mát, tổn thương…
Xin đừng nghĩ về chúng tôi
như những cá thể bất bình thường!
Những mảnh đời trong thơ đôi khi chỉ là vay mượn
Kẻ thương vay khóc mướn
Biết mai đây ai xót cho phận mình!?
Vài dòng tâm tình viết vội lúc bình minh…
Kimmi