ĐI QUA TUỔI 40
Ta đã đi qua tuổi 40
Nhạt nhòa má thắm với môi tươi
Cuộc đời đã ngả sang chiều thẳm
Khóe miệng – thời gian vẽ nụ cười.
Nửa đời đã trải những buồn, vui
Gạn lọc chua cay lấy ngọt bùi
Qua bao thế sự – tâm dần lắng
Vun đắp chồi xanh giữa dập vùi.
Chẳng còn son trẻ để mộng mơ
Quá tuổi vu vơ dại với khờ
Nhưng tim vẫn khát khao nồng cháy
Thương yêu đằm thắm ngọt như thơ.
Không cầu phú quý với hư vinh
Chỉ mong cuộc sống được yên bình
An vui, hạnh phúc, nhiều sức khỏe
Trong ấm ngoài êm, đẹp nghĩa tình.
Một kiếp nhân sinh hết nửa rồi
Chạnh lòng trông bóng thời gian trôi
Mùa nối theo mùa không ngưng nghỉ
Cát bụi… lại về cát bụi thôi.
Qua 40 mươi rồi… hỡi ta ơi !
Nắng ngả hoàng hôn rọi dốc đời
Dần rũ sân – si, thôi chấp niệm
Rộng mở tâm yêu… nhẹ nhõm cười.
MỘC MIÊN