Nếu bỗng một ngày em nhìn lại quá khứ
Em sẽ thấy gì giữa kí ức ngủ quên
Em có nhói lòng khi nhớ lại một cái tên
Em có khóc khi chẳng ai bên em nữa ?
Em có giật mình trong giấc mơ rêu vữa
Có run lên khi đau đớn cứa xót những đớn đau
Em có buồn không khi day dứt chẳng chịu qua mau
Mà xót xa ở trong tim thì cứ còn mãi …
Em sẽ thấy gì giữa những bước chân mê mải
Khi em hoang hoải tìm dấu những Yêu – Thương ?
Hạnh phúc nào ở nơi phía cuối con đường ?
Mà sao hướng em đi cứ tối tăm, mù mịt ?
Em sẽ thấy gì giữa những đông vui, nhộn nhịp
Nhưng em chẳng kịp thoát khỏi nỗi cô đơn
Sẽ chẳng còn ai cho em buông những giận hờn
Chẳng còn bờ vai cho em tựa thỏa cơn mong nhớ …
Em sẽ thấy gì giữa những mảng màu vỡ
Khi niềm tin cuối cùng cũng lỡ bỏ em đi
Bức tranh Đời rồi sẽ mang màu gì
Em không biết hay em chẳng vẽ tiếp ?
***
Nhưng em ạ, sẽ là thật hối tiếc
Khi em chỉ mải miết nhìn về đằng sau
Quá khứ mà, xin em hãy để trôi mau
Rồi thời gian sẽ giúp em lau khô kí ức …
Trang giấy Đời nào chẳng có nhiều vết mực
Kiếp Người nào chẳng cực khổ phải bước qua
Cứ đi đến cuối cùng, em sẽ thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa
Mà đất nuôi hoa, chính là đất hi vọng!
Vì cuộc sống này – ngắn ngủi lắm, nên hãy tranh thủ mà quý trọng…
Nhé em!
Nhâm Việt Hùng