Em vẫn cứ thương anh như vậy, thương anh cho đến ngày anh tìm được hạnh phúc của đời mình, ngày ấy sẽ đến và em sẽ đi, em tin mình sẽ mạnh mẽ khi biết chẳng còn gì để hi vọng. Tình yêu và thanh xuân của em là một, là anh, là duy nhất. Nếu có ai lại hỏi em rằng có đáng không? Em sẽ trả lời: “Đáng hay không đáng không quan trọng bằng người mình trót yêu thương!”
***
Nhiều người hỏi em rằng, dành cả thanh xuân để yêu một người như thế có đáng không? Em chỉ mỉm cười đáp trả, tự dối lòng mình là vô cùng xứng đáng, nhưng trong thâm tâm em biết mình đã dại khờ.
Mùa đông thứ 4 em thương anh, đi bên cạnh cuộc đời anh, trải qua cùng anh những hạnh phúc, khổ đau khi anh đem lòng thương người con gái ấy. Em không trách anh không yêu em, chỉ trách mình phải lòng một người biết trước sẽ không có kết quả gì. Ngày tháng đi qua, tuổi xuân của em trôi nhẹ như mùa đông lạnh lẽo, cảm xúc thất thường, cùng với biểu cảm trên khuôn mặt của người. Ngày anh xa xôi, em chỉ mong anh ở đâu đấy sẽ được hạnh phúc. Lòng em bình yên khi biết anh vui, lòng em nhoi nhói khi anh đang cô đơn và đau khổ, em hay cáu gắt anh vì trái tim anh đôi khi yếu mềm vì người con gái ấy. Em ở lại bên anh, nhưng không nằm trong tim anh!
Người ta nói, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, mình cũng sẽ vui cười. Ban đầu em cũng nghĩ vậy, nhưng cứ nhìn theo bóng một người mãi, rồi mình biết mình thương anh quá, sao có thể đành lòng làm một người bạn, bước bên anh trong những ngày hai ta chông chênh.
Thầm yêu, là khổ sở biết bao nhiêu khi thương mà không dám nói, em sợ anh sẽ bảo em rời khỏi cuộc đời anh, sợ anh sẽ buông tiếng cười cợt và trả lời câu mà em đã nghìn lần suy nghĩ.
Người ta không thương thì mình nói ra để làm gì!
Người ta nói em là cô gái mạnh mẽ, quyết đoán, nếu có yêu người nào chắc sẽ đường đường chính chính nói ra. Mà anh ơi, mạnh mẽ thế nào em cũng là con gái! Yêu anh, em càng yếu đuối và hèn nhát gấp bội phần. Tình cảm mà người ta không cần thiết, em nào dám mở lòng mình nói tiếng thương yêu.
Mùa đông năm nay về không lặng lẽ, những đợt rét căm theo vài cơn mưa phùn. Đi trên phố, người tay nắm có đôi, em và anh ở cạnh nhau nhưng tim anh lại đập những nhịp nhớ thương cho người khác. Cô gái ấy, cô gái mà anh yêu với tất cả lòng mình, biết đâu giờ cũng như em.
Hoa giăng khắp nẻo, đèn đuốc sáng choang, lòng em đầy những vết rạn vô hồn như người đã đi qua mấy cuộc tình. Cũng phải, yêu một người mà chưa một lần được thể hiện mình yêu, chỉ sắm vai một người bạn dịu dàng, hiểu chuyện, mà che giấu cảm xúc bao năm như thế bản thân cũng muốn quên mình. Em đã khác lắm, hay khóc, hay buồn, tâm trạng thất thường. Nhớ nhung, chỉ là con người ta mệt mỏi nhiều hơn.
Đã nhiều lần tự dặn mình phải quên anh, bản thân cũng hứa chắc rằng sẽ không quan tâm anh từ những điều nhỏ nhặt. Em tự nhắc rồi em tự quên, lúc nào cũng vô thức tìm anh khi đến những chỗ thân quen, những ngày không gặp anh em cảm thấy mình buồn. Em biết mình thất bại, người ta nói yêu từ tim, em thì yêu từ trí nhớ. Vắng anh, những ngày buồn tênh cứ về. Yêu anh, như một thói quen. Thương anh, như sinh ra anh là một nửa. Một nửa xa xôi, một nửa chẳng thuộc về em.
Nếu có ai hỏi thanh xuân của em là gì? Em chỉ có thể trả lời thanh xuân của em là một người nào đó. Người nào đó chính là anh, anh là nụ cười, anh là nước mắt, anh là ý nghĩa của nỗi nhớ, nỗi cô đơn. Người nào đó chính là anh, anh không bao giờ yêu em.
Bốn năm trước, bố tặng em một gói hạt giống hoa cúc mặt trời, em với tình yêu của chính mình mà gieo mầm, tưới nước. Bốn năm trôi qua, hoa đơm hoa, ban công vàng ươm màu hạnh phúc. Riêng em vẫn còn chờ đợi trong vô vọng, người vẫn chưa là của em, từng đợt hoa nở nhắc nhở em thêm một khoảng thời gian dài đã phí hoài thanh xuân. Em đã và đang chờ đợi điều gì em cũng không còn dám chắc, người khác đến rồi người khác đi, em không thể yêu thêm một người nào khác nữa, vì có một người quen mãi vẫn chưa quên được, thì làm sao yêu với tất cả tim mình. Bản thân muốn từ bỏ, mà lòng mình chưa từ bỏ, thì từ bỏ chỉ là…hư vô!
Em đã từng mơ ước, là em chưa từng gặp anh, chưa từng trò chuyện, không bao giờ chia sẻ cho nhau những buồn vui trong cuộc sống. Chắc có lẽ giờ này em đã bình yên lắm, hoặc đã chọn một người yêu mình mà chung đôi.
Em đã từng mơ ước, anh không hề thuộc về ai, à không…trái tim anh không thuộc về ai hết, để em có thể dũng cảm bước đến bên anh mà nói rằng “em yêu anh nhiều lắm!”
Em đã từng mơ ước, tình yêu sẽ không phức tạp đến thế, chỉ cần chúng ta còn độc thân là chúng ta có thể ở cạnh nhau, chung lối trên đường về, để lối quen không lạnh lùng chào em vô tư thế.
Mà ước mơ cuối cùng cũng chỉ là mơ ước, em nhìn về phía anh trong vô vọng, anh nhìn về cô ấy trong những năm tháng đợi chờ người ta quay lại. Ước gì anh hiểu được em, hiểu được tình yêu của em dành trao và cho em một câu trả lời dù là xót xa. Em giật mình, xưa nay em chưa bao giờ dám hỏi!
Thôi thì, em vẫn cứ thương anh như vậy, thương anh cho đến ngày anh tìm được hạnh phúc của đời mình, ngày ấy sẽ đến và em sẽ đi, em tin mình sẽ mạnh mẽ khi biết chẳng còn gì để hi vọng. Tình yêu và thanh xuân của em là một, là anh, là duy nhất. Nếu có ai lại hỏi em rằng có đáng không? Em sẽ trả lời: “Đáng hay không đáng không quan trọng bằng người mình trót yêu thương!”
Gửi nhớ thương anh, người em thầm yêu!
Thúy Nhân