Đúng…chính là em…đàn bà bốn mươi
Đã thấu đủ mặn nhạt sau tháng ngày nếm trải
Hiểu hơn thua sau đoạn đường ngang trái
Biết thế nào là cần giữ hay buông
Đàn bà 40… chẳng dại gì ngồi mải miết soi gương
Để ấm ức vệt chân chim mới hằn sau đuôi mắt
Chẳng dại gì vung tiền…chỉ để chăm nhan sắc
Cô ấy yêu mình bằng đúng nghĩa an nhiên
Đàn bà 40…đẹp…bởi biết xóa ưu phiền
Chẳng ấm ức… để nỗi buồn nhấn chìm tất cả
Cô ấy sẽ cười ngay khi vừa vấp ngã
Trái ngọt nào mà không phải gió sương
Đàn bà 40…không còn chờ đợi một người đàn ông sẽ mang đến yêu thương
Cô ấy đủ nóng để vượt qua những ngày đông giá lạnh
Đàn bà 40 đâu còn sợ nếu đêm dài cô quạnh
Biết tự mình…tự mạnh mẽ đứng lên
Đàn bà 40…cười…đẹp đến bình yên
Cất bão tố về phía sau dịu ngọt
Mặc kệ phía ngoài kia có bao nhiêu choa xót
Cũng chỉ lặng nhìn, nhẹ lắm…thế…an yên
Đàn bà 40… ly trà mặn…thật duyên…
Vũ Phong