Em bằng lòng lặng lẽ bước qua anh
Mang yêu thương xưa thả trôi cùng mây trắng
Khi đã đi qua bao trận bão giông mà… sóng đời chưa bình lặng
Lấy gì để gom góp bình yên?
Ngày mình yêu nhau – rực sắc đỏ mộc miên
Em hồn nhiên bên anh xây mộng ước
Có ngờ đâu… lâu đài ta xây chỉ toàn bằng nước
Sóng dập cuốn xa bờ.
Đến bao giờ mới thôi hết chơ vơ
Hạnh phúc chẳng gọi tên bởi… lạc đường duyên nợ
Anh thôi làm chồng, em lãng quên tiếng vợ
Dây tơ hồng
đứt giữa nửa chừng…đau.
Anh đừng hẹn bởi… chẳng có kiếp sau
Giấc mộng bên nhau xin chôn vùi dĩ vãng
Em níu bình yên đi qua bao ngày tháng
Giữa hoang tàn khao khát được an nhiên.
Dạ Quỳnh
Bình luận Facebook