CUỐI THÁNG CHÍN

Cuối tháng chín mưa dường như nặng hạt
Chiếc lá vàng xơ xác rụng bên đường
Người đi rồi mang theo cả mùa thương
Giọt từng giọt phố phường thêm quạnh vắng

Cuối tháng chín mặt hồ thêm phẳng lặng
Có ai về cho tôi nhắn đôi lời
Cho lòng này đỡ hụt hẫng chơi vơi
Sợi tơ lòng rối bời ai giăng mắc

Cuối tháng chín có kẻ đi góp nhặt
Những vầng thơ đã tắt cạn lâu rồi
Tôi mang về ấp ủ mảnh tình côi
Cho tim khờ thôi bồi hồi nhung nhớ

Cuối tháng chín có người đi kẻ ở
Duyên không tròn nên nợ chẳng thành câu
Trời bất chợt tuôn đổ những cơn ngâu
Như tủi hờn mối tình đầu sâu nặng

Cuối tháng chín cho lòng thêm hoang vắng
Cuối mùa rồi…
thu lẳng lặng…
rời xa…

Miền tây

Bình luận Facebook