CUỘC ĐỜI CẦN LẮM NHỮNG CÁI NGOÁI NHÌN
Ai đó nói quá khứ là để quên đi, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải chọn lọc để tự mình giữ lại ký ức. Có những thứ quên được, nhưng có thứ bắt buộc phải nhớ, thậm chí là khắc thật sâu.
Chỉ là biết cách để lúc hồi tưởng đừng khiến mình lần nữa tổn thương. Chỉ là đối diện với ngày xưa nhưng tâm mình bình thản. Chỉ là hiểu rõ, chúng ta đang sống cho hiện tại, hôm qua là những thứ đã qua.
Đôi khi, cuộc đời cần lắm những lần đứng lại và nhìn về phía sau. Để biết đoạn đường mình đi đã xa bao nhiêu so với vạch xuất phát. Để biết mình còn cần nhiều cố gắng, vì đường đời còn dài nữa những cái đích phải vươn lên.
Đôi khi, những cái xoay lưng dạy ta cách trân trọng thời gian. Vẫn biết đó là dòng chảy một chiều chỉ trôi đi đằng đẵng, nhưng có những lúc ta vẫn cố tình phung phí. Để rồi giật mình ngoảnh lại, mới thấy tiếc nuối là động từ đầy lắm những xót xa.
Đôi khi, chúng ta chững lại để biết mình đã đánh mất những ai. Vì cuộc đời bao la, lòng người lại là thứ khó gìn giữ nhất. Rồi còn để biết ai nỡ bỏ mình mà đi mất. Những đến và đi thật dễ khiến con người ta biết cách quặn thắt trái tim và bóp nghẹt chính mình.
Vít thời gian đang xuôi để soi lại cả một cuộc hành trình. Để biết mình của hôm nay vì đâu mà đổi khác. Suốt ngày rộng tháng dài, kỳ thực, chúng ta đang làm một cuộc đổi chác. Mà cái giá phải trả đắt đến bao nhiêu!
Chẳng ai lớn lên mà không tự mình phải đánh đổi những thiết tha, để nhận về những tủi thân, những oán hờn, trách giận. Chối bỏ chính mình, để rồi bàng hoàng ngã ngửa, đôi lúc, sống là lựa chọn những thứ đau đớn nhất về mình.
Sẽ khó nói lắm, về những được – mất, vội vã hay chùng chình. Bởi sau rất nhiều ngày rộng tháng dài, cái chúng ta cần có khi chỉ là ánh mắt của một con người vĩnh viễn không thể nào kề cạnh. Có những thứ không phải mình mong thì người kia cũng muốn, có những người không phải muốn giữ là cuộc sống sẽ mỉm cười ngừng để họ ra đi.
Sau một quãng đời ngắn, dài lặn ngụp trong những sân si, mỗi người, hẳn đều ky cóp cho riêng mình những điều không thể đánh mất. Nghỉ chân lại, để biết mình đã có những ngày đáng sống. Từ đó về sau, sẽ gắng không để nuối tiếc nuốt chửng mất thêm nữa quá nửa cuộc đời.
Sưu tầm