Còn yêu thì về với nhau đi!”
Mỗi lần đọc ở đâu đó dòng chữ này, trong lòng lại thấy nhói lên khe khẽ. Một chút xót xa, một chút tiếc nuối, một chút hẫng hụt khi nhớ lại những gì đã qua và chỉ còn biết thở dài cho những điều không bao giờ thành hiện thực. Đúng là còn yêu, nhưng ba chữ “về với nhau” nói thì dễ, mà có mấy ai làm được đâu nào.
Không phải không muốn xóa hết đi những ký ức buồn để viết tiếp những ngày vui, chỉ là dường như thời gian đã không chỉ lấy đi mất của chúng ta sự gần gũi và thói quen quan tâm tới nhau, mà còn lấy đi cả dũng khí để làm lại từ đầu. Vẫn nhớ nhau đấy, vẫn ngóng tin về nhau đấy, vẫn tưởng tượng đến cảnh tái hợp, rồi mong ước sẽ hạnh phúc như xưa đấy…nhưng thực tế là mình không biết trong lòng họ có thực sự muốn nối lại hay không, lỡ họ có người khác rồi, lỡ họ không cần mình nữa…Mà nếu có hàn gắn, thì chắc gì những lầm lỗi khi xưa không lặp lại, chắc gì đã đủ bao dung để gạt bỏ hết hoài nghi, ngờ vực và thương tổn sau những ngày xa cách để vô tư nắm lấy tay nhau như ngày nào…
Trên đời này thực sự có những khoảng cách vô hình khiến cho hai người dù còn yêu nhưng không thể tìm về với nhau được. Nếu nói rằng chắc tình yêu chưa đủ lớn nên không thể hoàn toàn tha thứ và dung nạp lại nhau thì cũng đúng. Mà nói rằng vì trái tim đã đau đi đau lại nên mất dần cảm giác yêu thương và chai sờn với việc bất cần và không tha thiết níu nhau nữa thì cũng chẳng sai. Chung quy lại cũng bởi cả hai không coi nhau là điều-không-thể-thiếu, nên thiếu đi rồi cũng chỉ biết ôm tiếc nuối để sống nốt phần còn lại của cuộc đời mình mà thôi.
Còn yêu, nhưng không về với nhau được…
Du Phong