Lão Trương là tài xế xe tải chở hàng, đã có thâm niên trên hai chục năm. Tính lão hiền lành, tay lái rất vững, nghe nói trước nay chưa bao giờ vi phạm luật lệ giao thông, chẳng biết xui xẻo thế nào mà trưa hôm qua lại cán chết một con lợn của người ta.
Sự việc là thế này, lão nhận chở gạch cho một ông chủ ở phố huyện, trên đường trở về đi qua một thôn bên cạnh thị trấn. Đường rộng, xe cộ thưa thớt, bình thường lão vẫn chạy điềm đạm, lúc đó lại càng cẩn thận hơn vì xe lão chạy qua khu dân cư.
Đúng lúc đó, một con lợn nái đang động đực bất ngờ chạy băng ngang đường, lão Trương nhanh mắt nhìn thấy, vội vã giảm ga, đạp phanh xe nhưng đà quá muộn, con lợn đã nằm gọn dưới gầm xe.
Dù lão Trương tươi cười, thương lượng thiện chí đến thế nào nhưng chủ lợn vẫn không hề động lòng, hét tới 2000 tệ cho con lợn ấy! Ông ta nói rằng lợn của mình đang động đực, sau đó sẽ có chửa rồi nó đẻ một lứa, thậm chí hai, ba lứa lợn con nữa… thì sẽ thu về được biết bao nhiêu tiền!Lão giật thót người, hãm xe, mở cửa nhảy xuống xem, ây dà, cái con lợn nái ấy đã vĩnh viễn không bao giờ còn động đực được nữa rồi! Lão đang ngó nghiêng thì chủ lợn đã từ đâu chạy tới, túm lấy áo lão, bắt đền tiền. Chưa bao giờ trải qua chuyện thế này, lão Trương nghĩ: “Tuy mình không có lỗi, lái xe chạy không vượt quá tốc độ nhưng đằng nào cũng lỡ cán chết lợn của người ta, bớt được chuyện nào nhẹ người chuyện ấy, đền cho họ một ít tiền coi như của đi thay người. Con lợn này nặng chừng 150 cân, làm thịt thì còn khoảng 100 cân móc hàm, cứ tính 6 tệ một cân thì phải đền 600 tệ là đủ, cứ coi như mình mất gần một nửa tháng lương đi!”.
Lão Trương cãi:
– Nhưng đây không phải là con lợn chửa.
Chủ lợn nói:
– Rồi nó sẽ có chửa!
Hai người cứ nói qua, nói lại, thoáng cái đã có một đám đông những người rỗi việc, hiếu kỳ bu kín xung quanh. Một số người bênh lão Trương, một số người khác lại ủng hộ chủ lợn, ồn ào mỗi người một câu, tắc hết cả đường. Gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, câu chuyện bồi thường con lợn chết vẫn chưa ngã ngũ.
Bất ngờ, một hảo hán người thấp, đen và béo, râu xồm, trên vai khoác một chiếc áo lách đám đông nhảy ra, tay trái túm lấy cổ áo lão Trương, tay phải đấm mạnh vào vai lão. Lão Trương đau nổ đom đóm mắt, kêu to:
– Tại sao anh lại đánh người?
– Thì tôi cứ đánh ông đấy, sao nào?
– Nhưng tôi làm gì mà lại bị đánh chứ?
– Vì ông lái xe đâm vào chuồng lợn của người ta!
– Tôi đâm xe vào chuồng lợn bao giờ?
– Không đâm xe vào chuồng lợn thì sao lợn lại bị xe cán chết?
Lão Trương xoa vai, đáp:
– Là tại con lợn chạy rông trên đường quốc lộ chứ!
Anh chàng hảo hán sấn tới, sừng sộ:
– À! Lợn thì phải nằm trong chuồng, xe ôtô phải chạy trên đường. Xe ông đã không đâm vào chuồng lợn thì lợn chết trong chuồng can dự gì đến ông mà ông lại đỗ xe ở giữa đường? Khôn hồn thì biến mau, nếu không tôi sẽ đánh nữa, cho ông què luôn đấy!
Lão Trương sợ vã mồ hôi trán, lùi lại mấy bước rồi vội leo lên xe nổ máy, xe rẽ đám đông chạy đi. Chỉ thấy tay hảo hán nọ vắt chiếc áo trở sang qua vai bên kia rồi mất hút.
Mọi người cười ồ lên rồi giải tán, chỉ còn lại ông chủ lợn đứng chưng hửng bên cạnh con lợn chết…