Có những nỗi buồn chẳng thể thốt thành câu
Chỉ giữ trong tim… đau một mình mình biết,
Bởi lẽ mình cũng không là gì đặc biệt
Trong cuộc sống của người ta.
Có những giọt lệ chưa một lần vỡ ra
Bởi cố nuốt vào rồi ghìm lòng đừng khóc.
Tự nắm chặt bàn tay, tự vò tung mái tóc
Tự đóng cửa cõi lòng, tự nấc ở trong tim.
Có những niềm đau chỉ để giữ lặng im
Chẳng dám kêu than, chẳng thể thành trách cứ.
Dẫu biết sẽ dai dẳng và tổn thương lắm chứ
Nhưng còn hơn nhận về… thương hại… của người dưng.
Có những tình yêu đành chấp nhận phải ngưng
Dù trái tim luôn lưng chừng giữa hai miền quên – nhớ.
Nhưng… dẫu yêu đến tận cùng hơi thở
Cũng không thể dối lòng… có một ngày… được đáp trả tình yêu.
Có những khi phải chấp nhận buông tay… dù đau đớn thật nhiều…
Ngọc Anh