Là những ngày em yêu bản thân mình nhiều hơn, lúc đó em mới thực sự hiểu rằng nếu không biết tự yêu thương mình cho thật tốt thì không thể yêu thương người khác một cách trọn vẹn được.
Có những ngày cuối mùa đông, trời bỗng trở vội gió, lòng em trở vội yêu thương sang một trang khác. Trái tim trống hoác, ngờ nghệch chính bản thân mình có còn yêu anh nữa không. Mọi thứ cứ lãng đãng trôi đi nhẹ nhàng, kể cả tình yêu và những đợi chờ. Là những ngày em muốn tình yêu của mình dừng lại một lát.
Có những ngày bình lặng, tim nằm ngoan ngoãn một góc chẳng còn cựa mình tỉnh giấc lúc nửa đêm mỗi khi đông tràn. Dạo gần đây, mỗi bận đêm về, gió cứ thốc mạnh vào khung cửa sổ, em không còn xuýt xoa đôi bàn tay vào nhau, cũng không nhìn chăm chăm vào phía xa hun hun bóng đen. Cũng dạo gần đây, yêu thương trong em tự mở, tự khép.
Em vẫn đang yêu một người, yêu nhiều lắm, không có cái cớ gì để em thôi yêu anh hết. Nhưng anh biết không, người ta bảo trời còn có lúc nắng lúc mưa, huống chi là lòng người.
Trong suốt những năm tháng trái tim em dành trọn cho anh, em biết có những ngày em không yêu anh, chỉ là “những ngày” theo số ít thôi anh nhé. Chẳng phải chuyện tình mình trắc trở, lo âu; cũng chẳng phải người này hay người kia gây ra lỗi lầm gì; chỉ là có những ngày em muốn tim mình bình yên. Là những ngày tim chỉ thuộc về tim thôi chứ không thuộc về ai khác và cũng không chứa thêm ai khác. Anh hiểu chứ!
Những ngày ấy, có lẽ em sẽ quan tâm anh ít đi một chút, ít gặp gỡ, ít nói chuyện và ít yêu thương. Anh đừng vội giận hờn, trách móc em vô tâm và vội kết luận rằng : “Em không còn yêu anh nữa sao”.
Trái tim nhiều khi cũng thật trái tính, không có lý lẽ, cứ khăng khăng làm theo ý nó; giống như cái cách mà chúng ta yêu nhau vậy, không lý do. Em tôn trọng trái tim mình, cũng là tôn trọng chính tình yêu của chúng ta.
Là những ngày em yêu bản thân mình nhiều hơn, lúc đó em mới thực sự hiểu rằng nếu không biết tự yêu thương mình cho thật tốt thì không thể yêu thương người khác một cách trọn vẹn được.
Nhưng ngày này, em sẽ tự thưởng cho mình những giây phút tĩnh lặng nhất, nhâm nhi một tách café cạnh giàn hoa tigon đang có nắng rớt. Lật dở từng trang sách cô bạn tặng từ lâu mà chưa kịp đọc, tủm tỉm cười khi nhìn nét chữ xiêu xiêu của lũ bạn thời còn là sinh viên. Thấy tim mình thật an yên, nhẹ tênh…
Những ngày nay, dù mưa rơi ngoài phố, em cũng sẽ không ngồi ngẩn ngơ nghĩ về những chuyện xưa cũ đã nhạt phai theo lắm tháng nữa. Ai cũng cần phải buông bỏ những thứ không thuộc về mình để tìm kiếm một nơi thực sự dành trọn cho bản thân.
Những ngày em không yêu anh, em sẽ dành thời gian cho bạn bè, cho nhiều mối quan hệ khác mà em đã bỏ quên đến nỗi phủ đầy rêu phong một nơi nào đó. Giờ em có thời gian mà, em không còn bận yêu anh nữa…
Những ngày như thế anh đừng buồn nhé, chỉ yêu nhau bình lặng như thế thôi chưa đủ. Có lẽ đôi khi mình nên dành ra một khoảng trống nho nhỏ để yêu lấy bản thân mình và yêu thêm những mối quan hệ khác. Để lúc đó mình nhận ra tình yêu không phải duy nhất nhưng thiếu nó cuộc sống sẽ nhạt nhẽo làm sao.
Rồi em sẽ lại yêu anh, nồng nàn và tha thiết. Ngoài kia có những hạt mưa xuân lất phất bay. Đợi xuân về mình yêu nhau thêm anh nhé, yêu bù những ngày em không yêu anh…
THEO TRÍ THỨC TRẺ