CÓ NHỮNG NGÀY
Có những ngày ta chỉ muốn buông thôi
Những gồng gánh trên đôi vai trĩu nặng
Ngủ một giấc dài tròn đầy… đêm vắng
Hao khuyết mãi rồi tỉnh dậy sẽ bình yên
Có những ngày ta muốn lạc về bến du miên
Để quên hết những ưu phiền vất vả
Quẳng bớt lo toan nghĩ giản đơn như chiếc lá
Danh lợi bạc tiền rồi tất cả cũng… hư vô
Có những ngày chẳng viết nổi một câu thơ
Ta thấy lòng mình cô đơn trống trải
Cả thế giới quay lưng mặc lòng ta hoang hoải
Chẳng thiết tha gì chỉ muốn một một mình thôi
Có những ngày mệt mỏi lắm giữa cuộc đời
Ta cho phép mình được ngừng cố gắng
Tìm một góc ru quên trong khoảng lặng
Lắng nghe nỗi buồn hoang vắng nhẹ nhàng rơi…
Có những ngày chỉ còn mình ta với nốt nhạc không lời
Bức tranh loang màu và bản tình ca dang dở
Người ra đi để lại ngàn nỗi nhớ
Rồi một ngày vết cứa cũng mờ phai
Mỗi ngày qua đi ta vẫn mỉm cười…
Phương Quỳnh
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM