Có những …

Có những điều chỉ viết tặng mình thôi
Về ký ức, về niềm vui và những điều dang dở
Có gì đó Lạ lùng trong vạn điều Bỡ ngỡ
Ngẩn ngơ yêu, chẳng dám gửi tặng người…

Có những tháng năm dài cứ lặng lẽ trôi xuôi
Chẳng dám nhắc, sợ lòng mình bối rối
Không dám nghĩ suy, sợ lòng mình vương tội
Sợ cả lối đi về giờ đã bặt bóng nhau…

Người đã đi rồi, an nhiên cũng theo sau
Ai vương vấn? Ai nhủ mình “quá khứ”?
Ai chẳng thể tự ru mình và không thể nào tha thứ?
Ai rồi sẽ thu mình trong những bức tường băng?

Năm tháng cứ qua dần, ai tự dựng vách ngăn?
Lặng lẽ khóc giữa “lạnh lòng” và “khát sống”?
Cứ gượng mỉm cười khi con tim trống rỗng..
Buồn như đêm qua, cô độc chỉ riêng mình…

Có bao nhiêu người ngồi đó và lặng thinh?
Dẫu hoa cỏ có muôn ngàn sắc thắm
Dẫu Bình Minh rực hồng với sương mai ướt đẫm
Và lộc non vươn mãi đến ngàn sau?

Có bao nhiêu người còn mãi kiếm tìm nhau?
Và còn hẹn “kiếp lai sinh gặp lại”?
Tôi chẳng còn tin vào những gì “mãi mãi”
Khi Yêu Thương đã biết đến Ưu Sầu..

Hạnh phúc giờ phương nào?
Hạnh phúc ở nơi đâu?
Cứ đi mãi, biết khi nào tìm được?
Mắt môi bạc rồi, chẳng còn hồng như trước..
Mùa Đông ơi, biết lạnh đến bao giờ…?!

sưu tầm

Bình luận Facebook