CÓ MỘT KIỂU NGƯỜI
Có một kiểu người rất chi là lạ.
Khi buồn đau luôn khép dạ chặt lòng.
Tìm cho mình một góc nhỏ thinh không.
Tự xoa dịu vết thương lòng nức nở.
Ngày nắng đẹp họ tươi cười bày tỏ.
Là hình như mọi chuyện đã qua rồi.
Mặc nỗi sầu còn vướng đọng chưa nguôi.
Nhưng có lẽ không làm rơi nước mắt.
Có một kiểu người rất chi dè dặt.
Đời bao dung hay hà khắc cũng đành.
Điều không vui là tự ý để giành.
Gom giấu kỹ cho một mình, mình chịu.
Hơn ai hết họ am tường thấu hiểu
Người cũng đau và bận bịu…mệt nhoài.
Lòng dạ nào còn có chút thảnh thơi.
Nghe thêm chuyện bi thương đời ta nữa.
Cứ như thể tự mình ta chất chứa.
Tự buông lơi, tự gột rửa ưu phiền.
Tự lắng lòng tìm giây phút bình yên
Sau tất cả những truân chuyên thế sự.
CamCam