CÓ DỄ NÀO QUÊN

Thế rồi… anh vẫn là anh
Em vẫn là em và trái tim khờ dại.
Thời gian qua không bao giờ trở lại
Chút ngại ngùng… ta bước… vụt qua nhau.

Chẳng dám ngoảnh ra sau, sợ… sầu đau ùa đến
Ngăn nước mắt ra ngoài, sơ ý… một giọt rơi
Lặng lẽ bước những bước chơi vơi
Giữa phố đông người, em trở thành đơn độc.

Tình yêu đi qua – những ngày khó nhọc
Bỗng một ngày, trai ngọc vỡ tung
Như bức tranh đẹp phút chốc mất chiếc khung
Chuyện anh chung với em lại trở về là chuyện kể.

Em đã yêu một người không thể
Để bây giờ có dễ nào quên…

VIỆT NỮ

Bình luận Facebook