Quẳng hết lo âu cuộc đời em về ôm anh
Nằm gọn trong vòng tay như chú mèo ngoan chờ vuốt ve dành dỗ
Ngoài kia bao nhiêu bão tố
“Có anh che chắn rồi em chỉ việc bình yên”.
Khóc thỏa dỗi hờn em lại trở về đứa trẻ hồn nhiên
Dúi vào ngực anh lặng nghe lòng thổn thức
Người đàn ông của em vụng lời dịu ngọt
Chỉ biết từ tâm thương rất thật lòng.
Giữa những điều vĩ đại mênh mông
Em ngệch ngờ hỏi: “Anh thương em nhiều không?” – “Nhỏ bé bằng riêng em vừa đủ”
Định nói thêm điều gì cho nhau thêm thấu hiểu
Mà khô cạn ngôn từ khi hiện hữu cạnh nhau.
Sẽ là viễn vông nếu hẹn hứa bạc đầu
Nhưng giây phút này tình anh trao là thật
Em nhận yêu thương – một lòng thương vô tận
Nơi môi anh ngọt ngào cơi nới rộng đức tin.
Dẫu đời bão giông, còn có chỗ yên bình!
Dã Quỳ