Kiếp nhân sinh nếm cay đắng ngọt bùi
Người mới thấy ung dung là tốt nhất
Qua sóng gió gập ghềnh và được mất
Mới biết rằng an ổn quý biết bao
Ai kinh qua chìm nổi sóng ba đào
Để trân quý – ước ao đời đơn giản
Ta biết đủ để sống trong bình thản
Thịnh hay suy hẳn chẳng cố cưỡng cầu
Nhẫn một chút sẽ bớt những bể dâu
Cứ khạo khờ có chi đâu mà thiệt
Rồi những điều dường như ta đã biết
Coi như không – chẳng hối tiếc đau lòng
Một chút buồn – đừng để dạ long đong
Cứ an nhiên giữ lòng mình yên ắng
Càng khổ đau – tâm càng nên tĩnh lặng
Giữ nụ cười và nét mặt thản nhiên
Đừng tỏ ra đau khổ hay ưu phiền
Bởi chớp mắt ngày hôm nay đã hết
Căng cớ chi phải sống trong mỏi mệt
Dòng đời trôi có biết đợi bao giờ ?!
Còn những việc ta chỉ thấy mơ hồ
Mà lại cố tỏ ra mình tường tận
Sẽ là Dại khi sinh lòng sân hận
Để khổ sầu đau đáu tận tâm can
Có những việc thấu tỏ Cứ mơ màng
Bởi tuy rõ mà dường như chẳng rõ
Nhiều người ngỡ tỏ tường tâm can họ
Nhưng thực tình chẳng đoán được nông sâu
Đời vốn dĩ có quá nhiều bể dâu
Không thuần khiết như ban đầu ta nghĩ
Sống giản đơn bớt khổ đau bi luỵ
Nhân sinh mà – biết vậy để an yên!!!
Đồng Ánh Liễu