CHỈ CÒN LÀ QUÁ KHỨ
Mọi thứ đã kết thúc, tôi và anh đã không còn la vợ chồng của nhau nữa, anh đi con đường anh, tôi đi con đường tôi.
***
1.
Trên thế gian này luôn tồn tại hai chữ được gọi là quá khứ, nó như một thứ thật xa xỉ, muốn quên cũng khó, muốn nhớ cũng chẳng dễ dàng gì. Ngày đó tôi còn là con bé chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ xong dậy rồi xách cặp đi học, chẳng biết làm bất cứ công việc gì cả. Mẹ thường bảo rằng, con gái con lứa như vậy lớn thì khỏi thằng nào đem về nhà.
Ở cái tuổi còn ngây thơ hồn nhiên đó tôi nào hay biết lời mẹ nói có hiệu nghiệm như thế nào, giờ đây nhìn lại tôi thấy mình thật đúng là lười sinh ra mất khôn. Lười quan sát chồng, lười ghen tuông, lười chú ý đến những cuộc điện thoại giữa đêm vang vọng trong phòng khách, ừ thì anh nói công việc tôi sẽ nghe theo là anh bận công việc, ừ thì anh nói công ty có chút chuyện tôi cũng sẽ nghe theo công ty có chút chuyện, anh muốn đi giờ nào anh đi, anh muốn về giờ nào anh về. Bởi lẽ trong trái tim chúng tôi có thể hai chữ “Tình yêu” chưa được khắc họa một cách sâu sắc.
Tôi tin tưởng anh, cái ngày mà quyết định đi đến hôn nhân tôi đã hứa với lòng, trong tình yêu nhất định phải tin tưởng, không nghi ngờ lung tung, như thế mọi thứ mới thuộc về chính bản thân mình. Nhưng có thể tôi đã sai, sai khi tin một người đàn ông mà ngay cả tư cách được tôi yêu cũng hoàn toàn không đáng.
Làm vợ anh ba năm, tôi biết rõ tính cách của anh, anh tham vọng, anh muốn tiến xa hơn cái vị trí trưởng phòng với số tiền lương ít ỏi mỗi tháng. Tôi cũng làm công viên nhân chức, mỗi tháng kiếm được cũng chỉ từ mức lương 4 đến 5 triệu đồng. Giờ hành chính thì cậm cụi làm việc trong công ty, chiều về đến nhà thì dọn dẹp nấu ăn chờ đợi chồng về. Thế mà có nhiều lúc anh chẳng thèm gọi điện báo, đi đến khuya mới bước vào cửa nhà mang theo mùi rượu làm tôi khó chịu. Bữa cơm trên bàn đã sớm nguội lạnh, gương mặt tôi cũng theo đó mà trở nên lạnh lùng đến lạ thường, nhưng tôi không nói, tôi không trách, chỉ bước đến bên cạnh anh, cởi áo khoác trên người anh, dìu anh ngồi xuống ghế.
Tôi tự biết đó là cái bổn phận của một người làm vợ, tôi nhẫn nhịn vì hạnh phúc tương lai của chính mình, trước đây khi mới lấy nhau, tôi hay cằn nhằn anh đi về trễ, hay khó chịu khi anh mang trên người cái mùi nặc nồng phong trần này về nhà. Anh trách tôi, anh nói rằng làm vợ chỉ cần ở nhà chăm sóc gia đình, sinh một đứa con là được rồi, không cần quan tâm đến những chuyện khác nữa. Từ đó tôi nghe theo lời anh, nhưng tôi sẽ không vì thế mà từ bỏ công việc mình thích, anh muốn làm gì thì làm, tôi lười phải cãi vã như những cặp vợ chồng khác, tôi không muốn môi trường hiện tại khiến những đứa con sau này của tôi và anh không thể trưởng thành một cách hoàn thiện như những đứa trẻ khác.
2.
Hôm nay trong công ty có nhiều công việc nên tôi đã gọi điện nói cho anh biết tôi không về, ở lại làm cho đến khi nào xong việc thì thôi, chắc có thể cũng gần sáng. Đây không phải chuyện ngày một ngày hai nên anh cũng không hỏi nhiều, chỉ ậm ừ cho qua chuyện mà thôi. Tôi nghĩ chắc anh cũng chẳng mong tôi về, tôi cúp điện thoại, trên môi vẫn duy trì nụ cười mỉa mai.
– Chị cứ tiếp tục nhẫn nhịn như thế này sao?
Hà, đứa em gái ruột duy nhất của tôi. Nó biết tôi đang buồn chuyện gì, nhiều lần tôi bắt gặp anh đi cùng người đàn bà khác cũng là do nó điện thoại nói với tôi. Tôi không biết phải nên cảm ơn nó hay là trách khứ nó xen vào chuyện cuộc sống của vợ chồng tôi, nhưng cũng nhờ nó tôi mới biết được đằng sau cái vẻ mặt không màn chuyện đời đó lại là một gương mặt khác.
Tôi đang ở bên nhà mẹ đẻ, tôi mệt mỏi cái cảnh chạm mặt mà như người xa lạ của anh lắm rồi. Cuộc sống như thế làm tôi thấy khó chịu, tủi nhục biết chừng nào, tôi không biết rốt cuộc mình có điểm nào không tốt mà khiến anh đối xử với tôi như thế.
– Chị không biết, có thể anh ấy bận nhiều công việc thôi. Sau này sẽ thay đổi mà, chị không muốn bỏ vỡ hạnh phúc gia đình như thế.
Hà ngồi xuống ôm tôi:
– Chị thật ngốc, vì một người như anh ta, không đáng.
Ấn tượng của Hà về anh lúc đầu rất tốt, nhưng khi lấy nhau vài năm tính cách của anh làm con bé thấy rất khó chịu. Không còn mỉm cười, vỗ đầu con bé như hồi trước nữa, chỉ gật đầu nhẹ khi chạm mặt rồi quay người biến mất. Con người nói trở mặt là trở mặt, nói không quen biết là không quen biết, thật khó trách nhiều người phụ nữ lương thiện lại cưới nhầm người chồng như thế. Nhưng ai cũng được, nhưng đối với người chị mà con bé yêu thương là không thể.
3.
Mọi chuyện cứ diễn ra một cách bình thường, cho đến một ngày anh bắt đầu khiến tôi cảm thấy, sự duy trì này có lẽ ngay từ đầu đã là một sai lầm. Tối hôm đó vẫn như thường lệ, tôi nấu cơm, giặc giũ quần áo chờ anh về.
“Cạch”
Tiếng mở cửa vang lên, biết anh đã về tôi liền xuống bếp dọn cơm lên bàn, đi lại phía anh, giúp anh cởi áo khoác, dẹp cặp da vào trong phòng. Tôi vẫn im lặng, không nói gì, tôi biết mình có nói gì cũng chỉ làm cho không khí hai vợ chồng càng thêm căng thẳng, cảm giác này với tôi và anh đã bắt đầu cách đây một năm, anh không còn sự nhiệt tình như trước, anh chỉ lạnh nhạt, chỉ nói chuyện với tôi khi cần thiết, không dư không thừa chữ.
Những món anh tôi làm đều dựa theo sở thích của anh, tôi muốn làm anh thoải mái khi ở nhà, có thể thưởng thức những hương vị mà anh yêu thích. Hai chúng tôi vẫn trầm mặt, anh ăn phần cơm anh, tôi ăn phần cơm tôi. Nhiều lúc tôi không nghĩ ra được rốt cuộc đây có phải là một gia đình hay không, cảm giác bên anh hoàn toàn khác xa với những gì tôi biết trước đây, anh đã thay đổi, thay đổi đến mức tôi không nhận ra được, đâu là con người thật của anh.
Tôi đặt chén cơm xuống, ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói lãnh đạm xa cách:
– Quân, chúng ta không thể sống như thế này được nữa.
Không biết từ lúc nào chúng tôi đã trở nên như hiện tại, khách sáo như hai người xa lạ. Nhìn thấy biểu hiện gần đây của của anh tôi cũng đủ can đảm quyết định làm cho ngày này đến nhanh hơn dự tính, sự chịu đựng của tôi cũng đã đến giới hạn.
– Em muốn nói gì?
Hai tay tôi chấp trước mặt, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi, môi hiện lên nụ cười thản nhiên.
– Chúng ta ly hôn đi.
– Em đang nói giỡn với anh đó à?
Sức chịu đựng của tôi đã đến hồi cạn kiệt, đêm qua anh làm gì, tôi đều nhìn thấy rõ mồn một. Tôi nhìn anh, cười mỉa mai, lấy chiếc laptop được để cạnh bên bàn ra, bắt cái đoạn video mà bé Hà đã gửi qua lúc sáng.
Trong màn hình xuất hiện hình ảnh người con gái với thân hình quyến rũ, bàn tay cô ta đang áp chặt lên vòm ngực rắn chắc của người đàn ông đang nằm bên dưới, mà người đàn ông đó không ai khác mà chính là chồng tôi. Anh cười ngọt ngào với cô ta, hoàn toàn khác xa với gương mặt lạnh lùng như hiện tại đang nhìn tôi, quả thật rất buồn cười, con người có thể thay đổi chỉ vì một chút dục vọng nảy sinh trong một thời gian ngắn để phản bội tình yêu bền vững đang trong thời gian hôn nhân.
Tôi không thể nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng nhìn qua hình ảnh thì còn lời nói nào có thể biện minh cho những hành động ghê tởm này. Đôi chân thon dài của cô ta quấn lấy eo anh, mọi thứ diễn ra trước mắt, anh không chối, cũng không dám nhìn hình ảnh mà diễn viên chính bên trong chính là anh. Tôi biết bây giờ trong anh đang có một sự nhục nhã ê chề, tôi thấy thật buồn cười, làm rồi lại thấy nhục, đó chẳng khác nào một thằng đàn ông hèn hạ.
– Từ trước đến nay người đùa giỡn tôi, chính là anh. Chấm dứt hết đi Quân à, tôi không muốn mình làm con rối trong mắt anh, không muốn thấy sự lạnh nhạt của anh khi nhìn thấy tôi, nó hoàn toàn khác xa với nụ cười dâm đãng của anh khi cùng người đàn bà kia. Sự lừa gạt của anh đối với tôi đã chấm dứt hết mọi thứ, tôi nghĩ mình không đủ can đảm để tha thứ. Anh biết không, tôi yêu anh đến trái tim này làm anh rỉ máu, yêu hết những gì mà tôi có. Tôi nguyện im lặng, chờ anh sửa đổi mà quay về bên tôi, còn anh? Anh đã làm gì cho tôi, anh đi về khuya là vì bên cạnh cô ta, anh biết ngôi nhà này chỉ mình tôi, lạnh lẽo như thế nào không? Anh có từng nghĩ tôi cũng như những người đàn bà khác, mong chồng mình về nhà cùng ăn một bữa ăn gia đình hạnh phúc, mong được như những cô gái khác được người mình yêu dẫn đi dạo quanh thành phố vào những ngày cuối tuần. Mọi thứ ao ước của tôi đều do anh một ta phá bỏ, tôi sẽ cho anh được tự do, làm những gì mà anh thích, tôi sẽ không làm kì đà nữa, không làm người phụ nữ ngu ngốc chờ chồng về khi chỉ biết đó là vô vọng.
Anh vẫn im lặng, không nói bất cứ câu gì, ngay cả can đảm ngước lên nhìn gương mặt tôi cũng không dám. Từ trước đến nay, trước mặt anh tôi luôn là người phụ nữ hiền lành, nết na, chưa bao giờ nói ra những lời nói tuyệt tình như thế. Trong trò chơi tình yêu này, cô đã thua, nhưng anh lại hoàn toàn không thắng, anh cũng thua, thua bởi vì sự ích kỷ của mình, thua bởi vì những đồng tiền dục vọng.
Thấy anh vẫn cúi đầu xuống, tôi lấy dưới bàn ra một giấy tài liệu. Bên trong chính là đơn ly hôn, tôi đã làm nó cách đây nữa năm, tôi cứ nghĩ chỉ cần mình có lòng vị tha thì sẽ mãi mãi không bao giờ sử dụng đến nó, nhưng xem ra ngày này cuối cùng cũng đến. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ là một sai lầm, tôi phải nhanh chống kết thúc nó thôi.
– Anh kí tên đi.
Không biết có phải do những lời nói của tôi làm anh hoảng loạn hay không, tôi nhìn thấy bàn tay đang cầm bút của anh không ngừng rung rẩy, thì ra cũng có lúc người đàn ông này bị tôi làm cho sợ hãi như thế này. Có thể anh chưa từng thấy vợ mình thật sự nổi cáu, đúng tôi chưa từng nổi cáu, hiện tại cũng thế, tôi chỉ dùng những lời nói thiết tha nhất dành cho anh. Không đánh, không tát, không sỉ vã, tôi chỉ có thể làm bấy nhiêu, tôi thật sự rất mệt mỏi.
– Mai anh sẽ kí.
Tôi không nhìn anh mà đứng lên xoay người vào phòng, trước khi đi tôi không quên để lại cho anh một câu.
– Hãy chấm dứt đi, chúng ta đã hết rồi.
Tôi không biết mình đã dọn đồ ra khỏi ngôi nhà đó như thế nào, tôi chỉ biết hiện tại đầu óc tôi thật sự trống không. Từng hình ảnh chúng tôi vui đùa, cùng nhau đi xem phim, cùng nhau dùng những bữa tối lãng mạn trước ánh đèn yếu ớt. Mọi thứ đã kết thúc, tôi và anh đã không còn la vợ chồng của nhau nữa, anh đi con đường anh, tôi đi con đường tôi.
4.
Tôi rồi khỏi thành phố ra Hà Nội công tác, đi xa cái nơi đầy đau khổ này có thể khiến tôi thấy tâm được bình yên hơn rất nhiều. Mới đây đã 4 năm trôi qua, tôi đã quen với cuộc sống một mình nuôi con, một mình làm việc, một mình đấu tranh với những khó khăn trước mắt. Khi tôi ra đi, tôi mới biết mình mang thai đứa con của anh, ban đầu tôi muốn bỏ đứa nhỏ này, nhưng khi nghĩ lại nó là vô tội, có trách thì trách tôi không biết giữ lấy hạnh phúc của riêng mình.
– Mẹ nhìn kìa, cầu vòng đẹp quá.
Bé Po quơ quơ bàn tay nhỏ nhắn của mình vào má tôi, ánh mắt thằng bé trong sáng ngây thơ nhìn về phía cầu vòng xuất hiện. Khi sáng có một cơn mưa khá lớn vừa mới tạnh, vì thế cầu vòng hiện lên cũng là chuyện bình thường, nhưng đối với một đứa trẻ đầy tính hiếu kì như thằng bé thì đây quả thật là chuyện tuyệt vời. Hạnh phúc phải do ta nắm bắt, không thể mong chờ kì tích xuất hiện. Tôi đã có thiên thần của riêng mình, bầu trời của riêng mình, cuộc sống sau này sẽ vì con mà đi tiếp, mục đích phía trước làm tôi cảm thấy ngày mai sẽ hiện lên những khung trời đẹp.
Zenny