Ai cũng có kí ức của riêng mình. Tôi luôn hỏi tại sao ông trời lại mang đến cho tôi kí ức buồn đến vậy. Tôi từng muốn vứt bỏ kí ức ấy như nhấn nút delete trên bàn phím máy vi tính nhưng tôi không làm được vì trong kí ức buồn nó tồn tại khoảnh khắc hạnh phúc, cũng như không có tình yêu nào là vĩnh hằng cả chỉ có nhưng khoảnh khắc là mãi mãi, đủ dũng cảm và bình thản khi nhớ về tình cũ- người cũ. Đến đây, tôi lại cảm ơn ông trời đã cho tôi những kí ức đẹp sẽ mang theo bên mình vì nó là duy nhất, vì nó đáng giá.
***
Ai cũng có kí ức của riêng mình. Tôi luôn hỏi tại sao ông trời lại mang đến cho tôi kí ức buồn đến vậy. Tôi từng muốn vứt bỏ kí ức ấy như nhấn nút delete trên bàn phím máy vi tính nhưng tôi không làm được vì trong kí ức buồn nó tồn tại khoảnh khắc hạnh phúc, cũng như không có tình yêu nào là vĩnh hằng cả chỉ có nhưng khoảnh khắc là mãi mãi, đủ dũng cảm và bình thản khi nhớ về tình cũ- người cũ. Đến đây, tôi lại cảm ơn ông trời đã cho tôi những kí ức đẹp sẽ mang theo bên mình vì nó là duy nhất, vì nó đáng giá.
Tôi bắt đầu từng phút từng giây ngồi lật lại những kí ức của mình về người cũ. Từng yêu hết mình cho mối tình đầu, cho người cũ, cho những gì đã qua. Vài năm trước tôi không nhớ lắm về chính xác ngày hai đứa chính thức yêu nhau. Anh chàng trai xứ miền Trung, tôi người con gái miền Tây sông nước yêu nhau bằng tình cảm rất đỗi chân thành, nó trong veo đúng lứa tuổi 18 đôi mươi. Hai đứa tình cờ quen nhau trong lớp học tiếng Anh giao tiếp, tình cờ chạm mặt nhau, chắc do duyên đến nhưng không nợ nhau. Dần dần, hai con người xa lạ cũng trở nên thân thuộc đến nổi người này hiểu quá nhiều về người kia. Những lần tan học anh thường chở tôi về bằng chiếc xe đạp mà anh nói đùa với tôi là “người yêu không bao giờ cưới của mình”. Thuở 18 đôi mươi nhiều kỉ niệm trong sáng vô cùng, tôi hay đòi anh chở đi ăn kem, uống trà sữa, ăn bánh tráng trộn, ăn cá viên chiên,… anh nở nụ cười thật tươi, rồi cũng bằng lòng “đèo” (chở) tôi qua khắp các con đường quen thuộc, qua các con phố, qua các khu chợ đêm sinh viên để tôi thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, hiền dịu cùng nụ cười tỏa nắng của anh làm lòng tôi chao đảo, như dòng nước ấm chảy qua tim. Có lẽ, nụ cười ấy đã quá lâu, tôi cũng không chắc là khi nào, tôi không nhớ rõ lần cuối cùng anh nhìn tôi và cùng nụ cười tỏa nắng. Tôi hoài nghi trí nhớ mình không biết nó từng tồn tại hay không?. Thời gian là thứ đáng sợ nhất mới thoáng qua đã 2 năm kể từ ngày hai đứa yêu nhau, anh đã hoàn thành xong việc học, còn tôi phải học thêm hai năm nữa mới hoàn tất. Rồi anh về quê nhà làm việc theo đúng nguyện vọng và sắp xếp của ba mẹ anh. Tôi xa anh trong hoàn cảnh như vậy, người ta hay nói xa mặt cách lòng. Tôi đã từng nếu kéo rất nhiều cho mối tình cũ, nhưng chỉ trong vô vọng. Anh vẫn liên lạc nhắn tin, gọi điện, chat với tôi. Nhưng tôi cảm thấy xa lạ, bức tường ngăn cách về không gian quá lớn. Khiến tôi không vớ tay chạm được anh. Những lần nói chuyện với nhau cũng thưa dần thay vào là những lời chào xã giao hay đơn giản là những câu nói xa lạ.
Ngày ấy, lúc hai đứa còn bên nhau tôi hay mơ về một đám cưới đơn sơ, giản dị. Nơi diễn ra sẽ là bãi biển hoàng hôn lãng mạn vì tôi yêu biển, yêu vị mặn của biển, yêu tiếng sóng vỗ mạn thuyền. Anh chỉ nhìn tôi và nở nụ cười tỏa nắng.
Một ngày buồn anh chợt nhắn tin cho tôi, có lẽ anh không đủ can đảm để gọi trực tiếp cho tôi chăng? Tôi hoài nghi về điều đó. Anh nói rằng anh đã nói tất cả chuyện chúng mình yêu nhau cho ba mẹ nghe, ba anh không nói gì chỉ mẹ phản đối vì khoảng cách về không gian quá xa, liệu rằng tôi có thể bỏ cả gia đình, ba mẹ về làm dâu xứ người, xứ trong nắng, gió, cát đã nghe mùi vị mặn từ muối ? Tôi nghe xong như chết lặng người, tay không thể bắm phím điện thoại trả lời tin nhăn được, tôi khóc rất nhiều cho mối tình sắp đổ vỡ. Thật ra đã đổ vỡ lâu rồi từ ngày anh rời xa Sài Gòn về quê làm việc theo ý ba mẹ. Chỉ là đến đây tôi mới chấp nhận nó đổ vỡ hoàn toàn. Dần dần tin nhắn đều mỗi ngày cũng chẳng còn, tôi vẫn đến trường đều và học hành tốt, vì tính tôi là vậy, học ra học yêu ra yêu hai việc chẳng liên quan nhau. Khi màn đêm buông xuống tôi sợ mình sẽ không còn đủ mạnh mẽ và theo thói quen sẽ nhắn tin cho anh vào mỗi tối. Nhưng cái tôi ngự trị trong tôi quá lớn, nó làm phá sản ý định ấy. Tôi chia tay anh trong hoàn cảnh như thế đó, tôi biết rằng có cố gắng nếu kéo cũng chẳng được gì, vì tôi muốn tốt nghiệp đại học sẽ học lên tiếp và tạo dựng sự nghiệp ở Sài Gòn được kề cận chăm sóc ba mẹ tôi trong những lúc ốm đau tuổi già. Tôi hiểu được anh suy nghĩ gì và anh cũng biết tôi có trăn trở ra sao, hai con người quá hiểu nhau thì khi chia tay nó nhẹ nhàng và thanh thản, không quằn quại, nuối tiếc như bao người khác. Mới thoáng qua đã bốn năm, ai rồi cũng phải khác thôi, thời gian là lớp bụi phủ mờ tất cả kí ức về anh, tôi trân trọng những khoảnh khắc đẹp trong quá khứ. Từng có mối tình đầu đẹp đến thế, sẽ giữ bên mình, chôn sâu trong tim, thỉnh thoảng uống cóc trà chiều, ngồi nhớ lại những chuyện đã qua, chỉ có thể mỉm cười, vậy là đủ.
***
Hai năm sau khi vết thương lòng đã dần nguôi ngoai, đủ mạnh mẽ cho tôi đi tiếp trên con đường đầy chông gai phía trước. Khép lại trang nhật ký này lại mở ra trang mới và cũng là tình cuối cho quãng đời độc thân của tôi.
Tôi cũng nhận ra rằng , cùng nhau đi qua khó khăn hay sống với nhau những tháng ngày nông nổi người ta chỉ muốn nhớ thôi, chắc gì muốn gắn bó cả đời cùng nhau. Người ta chọn nhau, cưới nhau âu cũng là duyên nợ sắp đặt bởi ông trời.
Tôi gặp anh khi anh vừa tròn 30 cái xuân xanh, còn tôi chập chững vào đời sau một năm tốt nghiệp đại học, tình yêu của anh dành cho tôi không vướng bận gì, khá đủ đầy về mọi mặt. Không như thời sinh viên, thời gian hẹn hò của tôi và anh rất hạn chế bởi anh là một quân nhân, tôi hiểu được tính chất công việc của anh nên không đòi hỏi nhiều từ anh. Anh không lãng mạn hay nói những câu tình cảm ướt ác như bao người con trai khác như là ” Anh yêu em”, “Anh nhớ em quá”…..Chỉ nói bâng quơ “anh thèm ăn mấy món ăn em nấu”, “anh nhớ chỗ này, chỗ kia, những con đường quanh co anh hay chở em đi”….. đồng nghĩa là anh đang nhớ tôi nó đơn giản, chân thành, mộc mạc như chính con người anh.
Hai con người cùng quê, nhà cũng gần nhau nhưng lại gặp nhau giữa nơi đất chật người đông âu cũng là duyên nợ mà ông trời định sẵn cho tôi và anh. Ở Sài Gòn, mưa giăng ngập lối, cũng có khi nắng ấm áp ùa về. Đến lúc, con người phải gắn bó cuộc đời mình với thứ gì đó thiêng liêng và quý giá mà tiền bạc sự giàu sang chưa chắc con người đã có được. Ngày anh được nghỉ phép sang phòng tôi chơi, anh ăn mấy món tôi nấu miệng cười tỏm tẻm, tôi hỏi anh:
“Sao anh không ăn đi ngồi đó cười gì vậy?”
Anh trả lời:
“Em nấu ăn ngon quá, ước gì ngày nào đi làm về anh cũng có cơm ngon canh ngọt như vậy mãi.”
Trời! không lẻ ảnh đang cầu hôn mình sao, biết nói gì đây đầu óc tôi lúc ấy đang lâng lâng cảm giác khó tả. Chợt anh nói tiếp:
“Mình cưới nhau em nhé!”
Tôi nhớ những cảnh phim Hàn Quốc họ cầu hôn rất lãng mạn, có hoa, có nhẫn, quyện cùng hương thoang thoảng của ánh nến, …Anh cầu hôn tôi trong căn phòng trọ đơn sơ, ngồi ăn bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp đến lạ lùng. Đến giai đoạn trưởng thành những khung cảnh lãng mạn thật sự không cần thiết, quan trọng chúng ta yêu nhau bằng tất cả chân thành, chọn cuộc sống để sống cùng nhau, để không phải hối tiếc vậy là đủ.
Dù Sài Gòn có hàng trăm hàng ngàn con đường, hàng vạn quán xá, thì tôi luôn có hướng để quay về đó là nơi bình yên, là niềm vui mỗi ngày khi được nhìn thấy anh, nấu những món ăn ngon cho anh, ủi những chiếc áo, cái quần cho anh đi làm. Hay những chiều thứ 7 có thời gian anh chở tôi trên con đường đầy lá thu bay, nhẹ nhàng nhưng ấm áp đến lạ.
Diệp Linh