Anh không hiểu được nỗi buồn của em đâu
Khi phải bắt đầu với những điều mình không muốn
Khi phải gồng mình kiếm tìm điều bận rộn
Để quên anh…
Có những ngày em đã rất mong manh
Muốn gọi cho anh, chân thành: “Em rất nhớ”
Nhưng mà em biết dù cho bao nức nở
Chúng mình bây giờ vẫn là mãi cách xa.
Có những ngày em đứng trước người ta
Câu chuyện về anh nhói tim mà không khóc
Em phải mạnh mẽ, dẫu từ giờ đơn độc
Em phải kiêu sa như thể đó là mình.
Anh vẫn là anh, là một kẻ vô tình
Như bao người ngang đời em trước đó
Em những tưởng chỉ anh không giống họ
Và rồi… anh cũng đi…
Vẫn là li bôi trong những tiếng thầm thì
Trong những nuối tiếc của những người ngoài cuộc
Đã nhiều lúc em bảo mình, em muốn ước
Nhưng rồi… em chọn quên…
Anh không hiểu được nỗi buồn của màn đêm
Thì sao biết được những ngày em buồn bã
Nhưng mà không sao,
Nhưng mà không sao cả
Nỗi buồn bình thường, của những cuộc chia ly.
(Sau những nỗi buồn em vẫn sống và đi
Dù đó là anh, hay bất kì người nào khác…)
Thoa Pyo
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM