Anh đừng nói thương em!
Người đàn bà đã một lần lầm lỡ
Đừng nói yêu em chỉ vì thương em khổ
Em chẳng yếu lòng vì thương hại ấy đâu!
Lòng em bây giờ có khác gì ngày ngâu?
Đôi khi lãng đãng như ngày đông sương trắng
Em mang điêu linh hòa vào ngày gió lặng
Em tự thương em, đâu cần kẻ thương mình!
Hạnh phúc của em từng là một cuộc tình
Một người yêu mình và mình yêu người ấy
Người đàn ông ấy em từng yêu như vậy
Nhưng giờ khác rồi, người ấy chẳng của em!
Đàn bà như em, rồi cũng thấy sống quen
Một mình chăm con, việc nhà em quán xuyến
Công việc, lo toan, bộn bề rồi bao chuyện
Quen làm một mình nhưng chẳng hẳn cô đơn!
Đàn bà như em quên mất chuyện dỗi hờn
Có lẽ nhớ thương em cũng quên từ đấy
Đừng thương hại em mà nói lời yêu vậy
Em sợ lại rồi…
…. sợ toan tính, dối gian…!
ThoaPyo