Cô bé ấy là một cô bé thật cuốn hút, thật dễ thương. Cô bé ấy có nụ cười như mùa thu tỏa nắng với chiếc răng khểnh thật có duyên. Cô bé thích cười và có đôi mắt luôn long lanh nước trong veo như mặt hồ mùa thu vậy… Có một cô bé như thế, ở cạnh chúng tôi….
***
Cô bé ấy chuyển tới dãy trọ của tôi trước Tết, và là sự tò mò cho tất cả anh em phòng tôi cũng như anh em phòng cạnh bên. Một dãy trọ tôi ở toàn nam, có thể gọi là như thế. Bởi dù dãy trọ có nữ nhưng cũng rất ít, một là đã đi làm, lấy chồng, hai là ít tuổi hơn nhưng đã có người yêu. Anh em chúng tôi thống nhất không gọi những đứa đã có người yêu là con gái, bởi cái từ trang nghiêm đó chỉ để dành gọi những nàng còn có thể là đối tượng giải thoát kiếp FA cho anh em tôi,chính là những cô vẫn chưa có file đính kèm nào, bởi chúng tôi cũng chẳng hứng thú gì chuyện đập chậu cướp hoa cho rách việc.
Thế nên, sự xuất hiện của cô bé ấy trong dãy trọ như một luồng gió mới làm bừng tỉnh bao tâm hồn, những trái tim suốt ngày chỉ biết quay cuồng trong game và những bữa nhậu đều đặn cho quên đi cảnh cô đơn suốt mấy chục năm trời . Ngày đầu tiên nàng ló đầu vào phòng tôi , 4 cái đầu tổ quạ – là chúng tôi – đang điên cuồng điều quân khiển tướng cùng những “mỹ từ” văng như tên lửa ra khỏi miệng – bỗng đột nhiên dừng lại, chuyển sang trạng thái đông cứng tập thế, và tất cả tập trung ……… chỉ để nhìn em…
– Mấy anh cho em hỏi, có phải dãy trọ này đang có phòng trống không ạ?
– Đúng rồi em – cả 4 chúng tôi đồng thanh,nói xong cũng ngạc nhiên với chính mình.
Hẳn là có phòng trống rồi. Vào lúc 4 trái tim đã bị cô bé làm cho tê cứng đồng loạt đó, thì tất nhiên những lời của bé đều luôn đúng, bằng cách này hay cách khác, dãy trọ ấy sẽ phải có phòng trống cho nàng. Tất nhiên là như thế. Thật may cho anh em tôi không phải trở thành mấy kẻ phét lác, dãy trọ tôi có vài phòng trống thật.
– Thế mấy anh cho em hỏi, bà chủ dãy trọ ở đâu ạ.
Giống như một nút công tắc vừa được bật cho cái máy lâu ngày không hoạt động, chỉ trong nháy mắt, 4 tên vẫn ăn mặc xơ xác như con nhái, vừa nghe xong đã lao ngay ra khỏi giường, bổ đi tìm bà chủ cho nàng. Thật hiếm khi tinh thần đoàn kết của phòng tôi lại dâng lên cực độ như thế, âu cũng chỉ vì một chữ mĩ nhân. Phải nhanh chứ, không em đi sang dãy khác thì cơ hội của chúng tôi coi như chấm hết. Sự nhiệt tình thái quá của chúng tôi làm em phì cười, chúng tôi nhìn lại cũng tự nhăn nhở cười mình, và thế là chúng tôi chẳng cần lời chào hỏi làm quen giới thiệu, chỉ vì nụ cười ấy – mặc nhiên quen nhau.
Em ở ngay phòng trọ bên cạnh tôi, và ở một mình. Cũng chẳng buồn nhớ tên em là gì, cả phòng tôi đều gọi em là ” bé”, là ” em” . Chỉ cần nói tới em, tới bé thì chỉ có thể nói về em hàng xóm, tuyệt nhiên không có thêm một người nào khác có thể chen vào. Ngày đầu mới gặp em dịu dàng hiền thục, nói chuyện mới đầu thấy cũng có duyên, tự nhiên cuộc đời của 4 anh em chúng tôi vui tươi lên hẳn.
Không ai bảo ai, căn phòng gọn gàng hẳn, anh em chỉ chửi nhau sa sả trên face nhưng nói chuyện trong phòng vẫn ngọt ngào, hạn chế hết mấy cái mỹ từ @#%^&%^&* như cơm bữa vẫn dùng ngày trước. Ngày tắm một lần, đầu gội thơm phức, mấy đôi tất góc giường,mấy chiếc giày kín bụi bao lâu được lôi ra giặt giũ lau chùi sáng bóng, trưng ngay gần cửa, mục đích cũng chỉ là gây ấn tượng cùng em. Em như một thiên thần, xuất hiện đột nhiên vào cuộc đời chúng tôi, làm những ngày về nhà đáng sống hơn hẳn. Nói có vẻ cũng hơi quá, nhưng được cố gắng thể hiện vì ai đó cũng làm lòng chúng tôi thấy vui và háo hức, còn hơn như trước đây còn chẳng buồn thể hiện vì ai, và cũng chẳng có ai mà thể hiện. Ôi, nghĩ lại mà thấy thảm thương vô cùng.
Nhưng niềm vui phấn khởi của chúng tôi cũng chỉ kéo dài 2 tuần. Khi vào một buổi chiều, anh em chúng tôi đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho, đứng hóng trước cửa chờ bắt chuyện với em như mọi lần thì em đi từ đâu dẫn theo một tên bảnh bao nào đó về phòng, anh em ngọt xớt và cười tít mắt chào 4 đứa tôi. Như có một tảng đá rơi xuống căn phòng của chúng tôi chiều tối hôm đó, chẳng ai nói với ai một lời nào, im lặng ngồi máy tính, im lặng ăn cơm, nhường phần hoạt động của miệng cho đôi tai, để nghe ngóng xem em và tên đáng ghét đó nói chuyện gì. Cách một bức tường nghe chẳng rõ, nên cứ chữ được chữ mất, chúng tôi cứ tự đoán theo ý của riêng mình mà chẳng ai hỏi ai, chỉ có tiếng cười của em nhiều lúc vang lên lanh lảnh lại làm chúng tôi thêm phần bất an và lo lắng. Trước giờ mặc định rằng em chưa có người yêu, đứa nào cũng háo hức ra mặt. Xong một đêm, bao nhiêu hảo mộng vỡ nát và tan biến hẳn. Chẳng đứa nào muốn nói thêm gì, 10h tối đã theo nhau lên giường đi ngủ, mặt như mất sổ gạo.
Vài ngày sau đó, chẳng muốn thể hiện cùng em mà rèn giũa mình thêm nữa, cái nhà của tôi lại quay về tình trạng cũ. Bọn chuột mấy ngày nay dị ứng mùi nước hoa xịt phòng, nay lại được quay về chốn chân giường chôn rau cắt rốn ngày nào, chắc bọn chúng mừng dữ lăm. Chỉ riêng anh em tôi là buồn nẫu, gặp em cũng chẳng còn xoắn xít như trước nữa, cũng không ai dám hỏi người con trai hôm trước là ai. Thiên thần của chúng tôi, chỉ trong phút chốc đã gãy cánh rơi bộp xuống đất, và trở thành một cô bé bình thường.
Hai ngày sau, phòng trống đối diện phòng tôi lại có người tới ở, và hoảng hơn đó lại là tên con trai hôm trước. Anh em tôi nhìn nhau ngao ngán, thôi được tí hi vọng mong manh cũng tan theo mây khói mất rồi. Bữa cơm trưa đó bỗng nhiên thịnh soạn, 4 thằng nhìn nhau rồi cười sằng sặc, coi như bữa cơm chia tay mấy ngày hi vọng để “trở lại là mình” (như thằng Dớ nói).
Thề lên thề xuống đủ thứ cùng nhau sẽ không thèm để ý em nữa, rồi thì “Chỉ đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau”…. thì gã đó cầm túi hoa quả sang nhà tôi “ra mắt” hàng xóm, rồi sau một hồi hầm hè hỏi chuyện, bọn tôi mới vỡ lẽ , hắn là anh trai của em. Vâng, anh trai. Anh trai thật. Haizz
– Là anh trai, nghĩa là anh trai ruột đó hả. Cùng một bố mẹ và sống với nhau từ nhỏ đó hả ? – thằng Lép tò mò – Câu hỏi xác nhận cho tất cả chúng tôi, mắt đứa nào cũng hau háu chờ đợi, nhưng sao khi nghe nó phát ra khỏi miệng nghe sao nó ngớ ngẩn và vô duyên đến lạ lùng.
– À ừ. Chẳng nhẽ còn kiểu anh trai nào khác nữa hả. Anh ruột thì tất nhiên một bố mẹ sinh ra, ở một nhà rồi. Các chú nghĩ sao thế – Anh tròn mắt nhìn 4 chúng tôi như sinh vật lạ, mắt ngạc nhiên còn miệng tủm tỉm cười.
– À, thế sao hai anh em lại không ở một phòng, còn chia hai phòng làm gì tốn kém. – Thằng Dớ chống chế, đánh trống lảng sang câu khác cho lấp đi cái câu hỏi ngớ ngẩn vừa xong của thằng bạn môn văn không nổi trung bình của mình.
– Ở với nó á. Anh nhất quyết không ở cùng con phù thủy đó? – Anh nhìn em, mặt tỉnh bơ
Em đang ngồi gọt xoài bên cạnh, nghe thấy cũng nhìn anh mặt hầm hừ, cầm con dao đang gọt lên khua khoắng:
– Có cho em cũng chẳng thèm ở cùng anh. Làm như báu lắm.
Anh Còi (em gọi anh như thế nên chúng tôi cũng gọi theo) chẳng thèm để ý em, quay sang bảo chúng tôi:
– Tội nghiệp mấy chú mới ở gần nó nên chưa biết, rồi ít ngày nữa quen nhà quen cửa, hết thấy nó dịu dàng, xem còn chú nào dám tán tỉnh nói chuyện không. Anh cũng cùng bất đắc dĩ bố mẹ anh bắt ở gần mà quản nó, không thì tránh xa nó lâu rồi.
– Vâng, anh quản em đấy. Có mà em quản anh, ở một mình lại suốt ngày ngủ lang , nhậu nhẹt. Có em gái ở gần được sai vặt sướng chả gần chết – Em cao giọng.
– Mai bạn tôi nó tới ở cùng, cô không phải lo. Tôi chỉ hi vọng cô không sai vặt anh là may lắm rồi. Còn cô thì cứ ở một mình, làm gì có đứa nào chịu ở cùng với cái đứa nói nhiều ham cằn nhằn, ăn nhiều thế chứ. Được bao nhiêu cơm gạo ăn cả ngày cũng chỉ phục vụ cho cái miệng cô đã hết, nên người vẫn như que tăm đấy thôi.
– Nói chung cũng chẳng có gì tự nhiên, toàn gen trên truyền lại cả – Em cũng chẳng thua kém, vẫn cãi cho bằng được
Anh quay sang chúng tôi tìm đồng minh:
– Đấy các chú xem, anh nói xong câu nào là cãi lại nhoen nhoét câu ấy, Mẹ ngày xưa không nên đặt tên cô là Thủy, mà nên đặt là Phù Thủy thì hợp hơn.
4 anh em chúng tôi chỉ biết ngồi nhìn nhau cười ngoang ngoác: “Ồ , thế anh không biết rồi, chúng em mấy hôm giờ gọi em là bé thiên thần đấy ạ. Haha. Mấy hôm trước giờ hiền dữ lắm, không như này đâu”
Em quay mặt sang chúng tôi nguýt phát rồi hớn hở:
“Thế á. Tên face của em cũng là Thủy Thiên Thần, haha, đấy anh thấy chưa, đâu phải ai cũng mắt có vấn đề như anh”. Mặt em vênh hẳn lên nhìn anh Còi, tay vẫn gọt xoài nhanh như xẹt điện
Anh Còi lắc đầu: ” Vâng, cô hẳn là Thiên thần, cơ mà ngày nào cũng bay bằng chổi chứ không bay bằng cánh”
….
Đêm nào cũng thế, trước hoặc sau giờ ăn tối, dãy trọ luôn ầm ĩ bỡi mấy cuộc đấu khẩu của hai anh em, còn có thêm sự góp miệng bơm thổi, kích động của 4 đứa chúng tôi, ngày nào cũng ồn ào và sôi nổi đến vui. Anh Còi có kiểu nói chuyện lúc nào cũng ” Hẳn là…” làm chúng tôi đâm quen rồi lâu dần cũng nói theo lúc nào chẳng biết.
Một lần em kêu nấu ăn một mình buồn tẻ, thế là gợi ý nấu chung mấy phòng ăn luôn cho vui. Em đi học sáng, phòng tôi lại 3 đứa đi học chiều. Tất nhiên là mấy thằng con trai suốt ngày mì tôm, cơm quán chúng tôi, đánh nhau chủ yếu vì lười nấu cơm rửa bát, nay lại có người bảo nấu cơm chung thì như bắt được vàng. Chỉ thấy anh Còi không nói gì, tôi tò mò thò đầu sang hỏi em, nhưng mắt nhìn sang anh Còi đang đứng bên cửa phòng bên cạnh: “Em nấu ăn chắc là ngon đúng không? ”
Em nhìn tôi, mắt đang bối rối, nhưng miệng vẫn tự tin: “Ngon, em nấu ngon” thì tiếng anh Còi từ nhà bên đã vọng qua sang sảng: “Ồ, ngon. Hẳn là nó nấu ăn ngon”, cùng cái nháy mắt mang cho anh em chúng tôi một bầu trời dự cảm chẳng lành…
Và dù cái dự cảm có lành hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, khi ngày đầu tiên ăn mấy món của em, cả phòng tôi đã thấy rưng rưng nước mắt yêu thêm bà bán cơm trước ngõ. Tuy nhiên dù nói sao thì nói, ăm cơm nhà vẫn an toàn hơn cơm quán, có người ăn cùng là gái cũng thấy vui, còn hơn 4 thằng ngồi pha mì tôm ngậm cả ngày ở nhà, thì ăn cơm em nấu vẫn còn hạnh phúc chán. Mỗi lần sắp bước vào bữa cơm ngồi ăn, thấy vài miếng thịt đen sỳ, cá cháy… anh em chúng tôi lại nhìn nhau cười: “Ồ, hẳn là ngon” rồi cả mâm cười sằng sặc. Em ngày đầu còn ngại, mấy ngày sau cũng cười theo xuề xòa.
Từ ngày chuyển sang góp gạo thổi cơm chung cùng em, phòng tôi đã quyết định trích quỹ phòng lâu lâu lại mua tặng em quyển bí quyết nấu ăn, rồi thì 40 món ngon dễ làm…. Vân vân và vân vân. Và rồi trời không phụ người hiền!!!
Những sự đầu tư đúng đắn luôn mang lại những kết quả không tồi tí nào. Chẳng uổng hi vọng của mấy anh em tôi cùng sự hướng dẫn chi tiết của mấy quyển sách hướng dẫn, qua ít tháng gian nan, cuối cùng em cũng nấu ăn ngon lên hẳn. Những ngày đen tối cứ qua dần, bữa cơm vừa ngon lại vừa đông, lại toàn tiếng cười. Từ ngày có em, khu trọ vui và rực rỡ lên hẳn.
Chẳng biết tự bao giờ, 4 anh em chúng tôi cũng bỏ luôn ý định tán em, mà chuyển sang coi em như em gái. Em xinh, em lúc nào cũng cười suốt cả ngày, em cũng có món giật tóc và đấm bốc chẳng ai bằng nữa. Em nhanh giận, cũng nhanh quên. 20 tuổi, em vẫn là một đứa trẻ con thực sự, mà bỗng chốc bất kỳ chúng tôi ai cũng có tư tưởng mình sẽ là anh trai của em để chăm sóc và che chở..
Mọi chuyện vẫn vui như thế, cho đến ngày “con bọ ngựa” đó đến đây. Một ngày chủ nhật chẳng đẹp trời, một thằng ăn mặc là lượt theo em về xóm trọ. Tóc vuốt keo dựng ngược, áo bó sát người, mặt búng ra sữa, em trầm trồ khen đẹp trai.
Ồ, hẳn là đẹp trai, nghe bảo lại còn tốt tính. Chúng tôi cũng vì phép lịch sự chào hỏi nhiệt tình, hắn ta chỉ ậm ờ đáp lại. Làm ra vẻ thư sinh công tử ít nói điềm tĩnh, hắn chẳng có lấy một chút hòa đồng hoặc nhiệt tình nào. Khi nghe em giới thiệu là người yêu em đó, cả 4 anh em chúng tôi cùng với anh Còi cũng tròn mắt giật mình.. Nhưng đã là người yêu của em, dù kẻ đó có đáng ghét đến mấy, anh em chúng tôi cũng sẽ tiếp đón nhiệt tình, kèm theo những màn mời rượu cho bằng chết.
Thế mà khi anh em nâng ly mời rượu, hấn chỉ ậm ờ đáp mà không uống, cứ để mấy đứa tự biên tự diễn, rồi lôi cái smartphone của nó ra quẹt quẹt trượt trượt đến là ngứa mắt. Làm như cả thế giới mỗi máy nhà nó có mấy cái trò chém hoa quả duy nhất trên đời, anh em chúng tôi cũng chơi máy tính suốt chứ bộ. Chỉ có điều mấy cái “stupid phone” của chúng tôi chẳng tải nổi mấy trò đó về, trò hiện đại nhất trong máy cũng chỉ là trò con rắn. Anh em long sòng sọc mắt, nhưng đành nuốt rượu cho xong rồi ai về phòng nấy. Chỉ đợi thằng cha đó bước ra khỏi cửa, 5 cái miệng chúng tôi bu lại, hết phân tích giảng giải rồi đánh giá cho em hiểu, mục đích cũng chỉ để em bỏ ngay cái thằng nửa người nửa ngợm ấy đi. Anh em chấm điểm cho nó cũng toàn là âm điểm, chỉ mỗi tôi thương tình cho một con 0. Hết nước hết cái, thế mà em bỏ ngoài tai.
“Em đã quyết là không đổi. Các anh còn nói nữa mai ăn mì tôm” – Em tuyên bố lạnh lùng.
Cái chợ vỡ bỗng nhiên im lặng, một làn gió lạnh tràn qua sống lưng. 5 chúng tôi như những con cún ngoan ngoãn, im lặng trở về phòng. Gì cũng được, nhưng ăn mì tôm mấy ngày thì không thể được. Dù lo cho em, anh em chúng tôi cũng đành tự tha thứ cho mình về việc hèn nhát sợ cắt cơm mà để em sa vào con đường sai lầm, nuôi niềm tin le lói rằng rồi thằng kia cũng phát hiện ra mụ phù thủy đội lốt thiên thần trong em mà bỏ đi mấy dép. Nhiều lúc nghĩ lại, thấy 5 người anh là chúng tôi thật khốn nạn biết bao, nhưng quay về giờ phút ấy thêm lần nữa, hẳn quyết định ấy vẫn không đổi.
Chẳng biết vì sao anh Còi gọi thằng ấy là “con bọ ngựa”, và rồi vì hắn ta, tôi cũng ghét con bọ ngựa từ ngày ấy…
Em cứ yêu “con bọ ngựa” ấy, cũng được một thời gian, chắc tầm 2 tháng. Cho đến một chiều mưa, em quay về nhà với thân hình ướt sũng và đôi mắt đỏ hoe. Cả 5 người anh hốt hoảng, từ ngày quen em tới giờ chưa bao giờ thấy em – cô bé nụ cười của xóm trọ – rơi nước mắt. Em im lặng, dù chúng tôi có gặng hỏi điều gì, em cũng im lặng không nói một lời, lặng lẽ vào thay đồ rồi lên giường nằm quay mặt vào tường, vai run run. Em không khóc thành tiếng, nhưng càng giấu nên tiếng nấc lại càng sâu, em cứ thổn thức bao nhiêu, trái tim chúng tôi tan nát bấy nhiêu.
Có nhiều khi chẳng cần là tình yêu, chúng ta vẫn dành những vị trí thật đặc biệt của tim mình cho ai đó. Chúng ta vẫn để những nụ cười của người đó lây lan lên đôi môi, để những giọt nước mắt của người đó rơi mặn xót trái tim mình. Đó không là yêu, mà là thương. Vì thương, nên khi người đó đau đớn hay buồn bã, trái tim ta chẳng còn đập cho chính mình, mà còn dành một nửa để đập cùng những nhịp u sầu của họ. Tôi vẫn thắc mắc trên đời vì sao vẫn có những tình cảm như thế, dù không là yêu.
5 chúng tôi, đứa đi chợ, đứa nhặt rau, đứa quét sân, đứa kho thịt, đứa rán cá… Chẳng ai bảo ai, mỗi đứa một việc trong lặng im. Cứ để em khóc, rồi em ngủ. Thiên thần của chúng tôi dường như đã bị ai đó bẻ luôn đôi cánh, chẳng còn ồn ào và vui tươi như bao ngày nữa. Chắc hắn là tên bảnh chọe đó, không thể nhầm vào đâu được. Dù không nói ra, nhưng mắt đứa nào cũng long sòng sọc, muốn gọi em dậy hỏi cho ra nhẽ rồi đi xử thằng kia một trận. Hắn là cái gì cơ chứ, mà có quyền làm cho thiên thần của chúng tôi rơi nước mắt, mà có quyền làm cho 5 thằng đàn ông con trai vô tư lự như chúng tôi lộn hết ruột gan lên như thế này
Gọi mãi, em cũng dậy ăn cơm. Nồi cơm như nồi cháo của thằng Lép nấu đúng là không thể nào nuốt nổi. Cả 5 đứa cứ ngồi pha trò, cũng chỉ là muốn cho em cười, có bao nhiêu chuyện buồn cười từ đời nào đều lôi ra hết, thế mà em vẫn lặng im.
Tới khi em dừng lại, cả 5 chúng tôi đều dừng đũa. Và em òa khóc, khóc như mưa, nức nở như chưa bao giờ được nức nở, vỡ òa như chưa bao giờ được vỡ òa. Em cứ như một đứa trẻ, khóc thật to, thật nhiều, tới nỗi cả 5 chúng tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài lặng im nghe. Chắc đó cũng là 30 phút dài nhất của đời tôi, khi ngồi nghe người em gái tôi yêu thương đau khổ ở đó mà chẳng làm được gì, cảm giác vô dụng, bất lực và bực bội cứ dần xâm chiếm. Tới khi cạn nước mắt, rồi dừng nức nở, em cúi đầu ngồi im….
Mâm cơm đã nguội từ lúc nào, chẳng ai còn buồn đụng đũa. Em ra nhà tắm, rửa mặt và quay vào bằng một nụ cười gượng gạo, dù mắt vẫn long lanh: “Em nãy giờ khóc nốt cho hết đấy, từ giờ không khóc nữa đâu. Các anh hỏi gì hỏi đi, mặt các anh cũng muốn hỏi lắm rồi còn gì”
Mấy đứa nhìn nhau chưa biết mở lời thế nào, thằng Luất đánh bạo hỏi: “Hỏi gì nữa được chứ, làm sao cô khóc thì nói cho các anh chứ ”
– Em sắp bỏ người yêu rồi – Em nói, mắt không nhìn chúng tôi, giọng vỡ đôi
– Sắp là sao – cả 5 chúng tôi đồng thanh
– Hôm nay em cầm điện thoại hắn, vào đọc tin nhắn mới phát hiện ra hắn còn yêu thêm một người khác ngoài em nữa. Hắn nhắn tin với đứa kia cũng ngọt ngào, cũng như những lời hắn nói với em. Em phải đọc đi đọc lại mãi mới tin vào mắt mình…
– Con bọ ngựa khốn nạn. Thế em là gì rồi? Đã xử lý nó chưa? Thằng mấy nết, em không vặt trụi tóc nó đi cho anh? Đã chia tay chưa? Chia tay rồi chứ, thế là phải chia tay luôn?
Mấy đứa tôi như sôi sục máu, nhao nhao lên hỏi,lòng như lửa đốt
– Chưa, em đợi mai mới chia tay. Hôm nay em vẫn cười nói với nó bình thường, chờ mãi về nhà mới được khóc cho thỏa.
5 anh em chúng tôi tròn mắt nhìn đứa em mình, lòng không tin nổi cái đứa tính nóng như lửa như nó mà có thể kiềm chế để về nhà mới òa ra khóc như thế này. Vừa bực lại vừa thương, định trách nó ít câu, mấy anh đã nói trước rồi mà không nghe, nhưng rồi lại thôi. Việc muốn làm duy nhất là nghĩ cách gặp được thằng đó mà cho nó một trận nên thân..
Mắt thiên thần nhà tôi đã ráo, mặt bắt đầu đăm chiêu. Em lôi điện thoại ra rồi gọi cho đứa con gái kia. Khác với dự đoán của chúng tôi, rằng đó là một đứa điêu ngoa đanh đá nào đấy, sẽ chửi sa sả vào mặt em chẳng hạn… thế nhưng không, cô bé kia cũng chỉ nghe và khóc. Hóa ra con cáo già ấy chỉ thích tán tỉnh những em có vẻ ngây thơ trong sáng, chắc vậy mới dễ lừa, lừa cô bé kia và lừa cả em tôi. Không hiểu vì sao mụ phù thủy này cũng bị mắc mưu hắn. Người ta nói đúng, một cô gái có tâm hồn sắt đá đến bao nhiêu thì cũng bị mềm lòng bởi những lời có cánh. Con gái dù mạnh mẽ đi nữa, thì sâu thẳm vẫn là những kẻ yếu đuối và cả tin, luôn muốn được nghe những lời ngọt ngào..
Cả 5 chúng tôi ngồi im nghe em nói chuyện, lâu lâu lại thấy em đưa tay lau nước nước mắt. Hai cô bé ngây thơ bị một kẻ quá sành sõi cho vào bẫy tình, giờ có chuyện gì để nói đây. Cô bé kia còn thảm hại hơn em, đã bị hắn lấy mấy trinh trắng của đời con gái. Dù là con trai, nhưng tôi cũng phải công nhận lũ con trai có những thằng thật khốn nạn vô cùng. May mà thiên thần của chúng tôi chưa bị hắn lừa. Cũng may cho hắn là chưa, không thì với 5 ông anh trai này chắc hắn chẳng còn một mảnh thân nào nguyên vẹn.
Em cúp máy, bấm số và gọi điện cho hắn, giọng ngọt ngào làm cả mấy đứa chúng tôi cùng phát hoảng. Thật không thể tin trước đó có một tiếng thôi, em đã khóc lóc sống chết vì hắn, và vừa cách đây có ít phút thôi, hắn vẫn còn là nhân vật chính của những lời chửi rủa của em với cô bé tội nghiệp kia. Thế mà em vẫn ngọt ngào anh yêu với nó được, và vẫn kịp hẹn vào ngày mai đi chơi cùng rồi cup máy. Mấy anh em tôi ngồi nhìn nhau, lắc đầu: “Con gái thật nguy hiểm”. Em cười: “Ờ. Hẳn là nguy hiểm”. Em đã cười. Dù có chuyện gì, chỉ cần em cười trở lại thì chúng tôi cũng nhẹ lòng đi bao nhiêu
Quán cà phê Thu Cạn, 4h chiều. Cơn gió thoang thoảng, một bàn khuất phía sau có 5 tên con trai ngồi nhấp nhổm không yên, cứ lâu lâu lại ngó về chiếc bàn bên kia. Hai cô bé bỗng nhiên lại giống nhau ghê. Đều xinh đẹp, đều trong sáng, đều ngây thơ và cũng đều dứt khoát. Chúng tôi chỉ lo cái sự cứng rắn bên ngoài ấy tới khi gặp lại tên đểu giả đó lại không còn mà lại chỉ còn những giọt nước mắt yếu đuối, ngốc nghếch mà thôi. Tôi chẳng dám chắc điều gì, nhưng chắc chắn một điều rằng nếu hắn làm thiên thần của chúng tôi khóc thêm lần nữa, hắn sẽ không thể nguyên vẹn mà ngồi đó.
Chúng tôi đến sớm, khi thấy bóng hắn thấp thoáng ngoài cửa, cô bé kia giả vờ đi vào nhà vệ sinh. Hắn vẫn chưa biết chuyện gì, vẫn vẻ mặt đểu giả ấy đi vào gần bên em, ngồi xuống cười nha nhả. Em cũng cười, cầm cốc nước uống tiếp, tôi nhận ra trong mắt đầy khinh bỉ. Hắn lại bắt đầu những lời nịnh hót, lại bắt đầu những lời như rót mật vào tai. Cảm giác khi biết ai đó nói dối nhưng vẫn phải ngồi nghe thật nực cười và ghê tởm. Trên bàn có 3 cốc nước, sau một mạch dài bô bô nói chuyện hắn mới bắt đầu để ý. Hắn tròn mắt hỏi em
– Hai chúng mình, sao có 3 cốc hả em?
– À, có bạn của em tới nữa – Em vẫn uống nước, mặt tỉnh bơ
– Đâu, bạn em đâu? – hắn nhìn em, mặt tò mò khó hiểu
– Sau lưng anh đấy – Em nói, sắc mặt không hề đổi, chỉ có đôi mắt đột nhiên sáng lên..
Cô bé kia đứng sau lưng hắn từ lúc nào, ngồi vào bàn và thản nhiên nhìn hắn. Hắn ta mặt đỏ bừng lên rồi tái mét. Hai chiếc váy trắng, màu váy hắn thích vẫn ngồi trước mắt hắn. Hai cô bé chẳng như tôi lo lắng, không rơi một giọt nước mắt nào, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tên sở khanh, còn đôi môi đều nhếch lên cười.
Em hỏi hắn, giọng mỉa mai:
– Tôi và người này, ai là người yêu của anh vậy. Tôi à?
– Hay là tôi – cô bé kia lại hỏi, giọng cũng mỉa mai không kém.
Hắn đỏ mặt tía tai ngồi im trân trân, em nhìn hắn mỉm cười: “Anh muốn nói chia tay trước không, có phải vội về với cô khác nữa không thế. Lúc đầu biết anh yêu người khác nữa, tôi tưởng mình sẽ đau khổ mà chết đấy. Không hiểu sao nhìn cái bộ dạng bây giờ của anh tôi lại thấy hạnh phúc vì mình đã kịp phát hiện ra sớm. Phải cảm ơn anh mất” . Tôi chỉ ước là mình có chiếc máy ảnh tầm xa, mà thu lại khuôn mặt của tên bọ ngựa lúc đó, nhìn mà 5 anh em chúng tôi thật hả hê. Cô bé ngồi bên cạnh cũng cười: “Tôi cũng hạnh phúc không kém phần, khi ngày hôm nay được ngồi đây đấy. Tôi chỉ đến để nói cho anh biết thế thôi” .
“Anh anh… không phải thể” hắn nói ấp úng, như muốn vớt vát lại chút sỹ diện cuối cùng, nhưng rồi chợt nhận ra mọi chuyện lại đã quá rõ ràng, rồi lại thôi. Em và cô bé kia đứng dậy, và một cốc nước cam được hắt ngay vào mặt hắn không thương tiếc. Nói thật, chưa bao giờ tôi thấy thiên thần của chúng tôi lại oách như thế, đứng ở bàn bên kia mà chỉ muốn bổ đến vỗ tay cỗ vũ tinh thần em phát và hét lên cho sung sướng. Cả quán quay lại nhìn hắn, vẻ mặt tò mò. Hắn trợn mắt nhìn em: “Này, em làm gì thế”.
Câu nói chưa kết thúc, lại có thêm cốc nước cam nữa vào mặt, là của cô bé kia. Cả quán ồ lên, còn anh em chúng tôi không giấu nổi sung sướng vỗ vai nhau hả hê.
“Trả cho anh cả, thế này có nhẹ nhàng cho anh quá không thế” . Hắn ta cuộn tay thành đấm đấm xuống mặt bàn:” Này…”
Hắn nói chưa ngứt lời, bỗng thấy 5 anh em chúng tôi bước lại, đành cụp mắt ngồi xuống ghể, mặt tím tái vì giận, áo nhòe nhoẹt những tép cam nát bét. Em và cô bé khoác tay cười: “Mấy anh, đi liên hoan thôi. Hẳn hôm nay là một ngày may mắn”
Chúng tôi bước đi, quăng lại những cái nhìn thương hại cho hắn ta, đang ngồi với chiếc áo ướt sủng và khuôn mặt như muốn chảy dài ra, tím ngoét. Chắc hẳn trong sâu hai cô bé ấy vẫn còn buồn, và những điều hai cô bé làm, chỉ là để cho hắn một bài học nhớ đời và dứt khoát hẳn mối tình sai lầm vốn chẳng nên bắt đầu. Thật ra thì với chúng tôi, hắn có nhớ đời hay không cũng không quan trọng lắm, quan trọng là em của tôi đã mạnh mẽ hơn so với cô bé yếu đuối cần chở che mà chúng tôi từng nghĩ.
Phù thủy à, hay thiên thần nhỉ. Thôi thì gọi là thiên thần đi, bởi khi em có thể cười như thế này, trong mắt tôi em chính là thiên thần rồi. Trời nắng đẹp, gió lùa vào tóc thật nhẹ nhàng. Hai thiên thần bước đi, tiếng cười còn vọng lại. Mấy anh em tôi, còn nhìn hai cô bé cười lắc đầu. Hai thiên thần. Hẳn là thiên thần. Họ vừa cưỡi chổi ra khỏi quán!!!
Đi một đoạn, em quay lại nhìn chúng tôi, mắt long lanh cười: “Em yêu các anh nhất trên đời”
Nắng lên thật đẹp. Chúng tôi nhìn nhau, cũng cười đồng thanh: “À, tất nhiên rồi. Hẳn là các anh cũng rất yêu em”
Nhung Nhái