Hoa loa kèn nhuộm nỗi nhớ tháng Tư
Màu trắng tinh khôi, tươi mới của loài hoa dịu nhẹ, êm ái này khiến lòng người thấy bồn chồn đến khó tả…
Những cơn mưa bất chợt ùa về trên phố, tiếng sấm rền vang như báo hiệu một mùa mới sắp về. Phải chăng hạ đang chạm vào từng ngóc ngách, len lỏi vào dòng người tấp nập ngược xuôi. Mùa mới về, mang theo những xúc cảm vẹn nguyên chưa vẩn đục. Và tháng Tư về, gói trọn nỗi nhớ, niềm thương trong màu trắng tinh khôi của hoa loa kèn…
Sáng sớm tinh mơ, vội vàng lao ra đường hòa vào dòng người đang vội vã chạy xe, ai đó bỏ quên những chiếc xe đạp chở đầy hoa loa kèn còn ướt hơi sương. Tháng tư về, dường như mọi thứ đều tất bật, hối hả hơn, có phải vì hạ sắp tới? Những tia nắng đầu tiên khẽ khàng len lỏi nương mình qua vô vàn tán lá, rồi chợt ghé thăm những nụ hoa chưa kịp nở ven đường. Màu trắng tinh khôi, tươi mới của loài hoa dịu nhẹ, êm ái này khiến lòng người thấy bồn chồn đến khó tả.
Hoa loa kèn, cũng giống như người thiếu nữ đôi mươi đang e ấp, khép mình sau những tán lá. Nụ hoa uốn cong mình xuống phố, bẽn lẽn rồi ngơ ngác nhìn dòng người lại qua. Một cảm giác nôn nao khi giữa đường phố tất bật, chợt nhìn thấy những gánh hàng rong nhuộm trắng hoa loa kèn. Hình như người bán hoa mang theo những gì tươi mới nhất trải dài trên từng con phố Hà Nội.
Màu hoa ấy, không kiêu sa, không rực rỡ, nhưng lại khiến lòng người bâng khuâng, nhớ về điều gì đó xa xăm. Có chăng sự trắng trong đến nao lòng này đang len lỏi sâu vào từng nhịp tim đang thao thức về một mùa hoa giữa lòng thủ đô.
Dòng người hối thúc, lòng người bận rộn lo toan, muốn dừng chân ôm vào lòng những nhành loa kèn đang khép nụ chờ ngày đơm bông. Có lẽ ai đó sẽ thấy thanh thản, nhẹ nhàng, chậm rãi hơn bởi sự bình an, tĩnh lặng vẫn luôn tồn tại ngay trong chính cuộc sống này.
Và nhìn người lạ nào đó nhẹ nhàng ôm những nhành hoa loa kèn trong tay rồi vội bước nhanh về nhà, một nỗi nhớ không tên cứ chấp chới ùa về, nhuộm cả một vùng trời yêu thương.
Hình như hoa loa kèn đang nhuộm nỗi nhớ tháng Tư về…
sưu tầm