TIN ANH, EM NHÉ!

Linh đang ở sau vườn, chợt nghe tiếng cải vã của bố mẹ. Cô chạy vào và thấy mẹ đang khóc nức nở. Ngày nào cũng vậy, Linh đã ngán tới tận cổ. Cũng vẫn chuyện cơm áo gạo tiền, chuyện cuộc sống thường ngày. Và khi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm, Linh còn nghe được rõ mồn một những lời cha nói: “Sinh ra chi một đứa con vô dụng như nó. Suốt ngày chỉ ru rú xó nhà. Tại bà nuông chiều nó quá, cái gì cũng làm giúp nó. Đến nỗi cái thân nó, nó cũng không biết lo. Phải chi nó biết làm ăn như người ta, tôi với bà không phải khổ sở như thế này”.

Linh đứng ngoài và đã nghe hết những lời đó. Cô lặng đi và suy nghĩ rất nhiều. Linh chạy ra sau vườn, trong lòng cô hiện lên một nỗi buồn khôn tả. Nó thầm nghĩ: “Hóa ra bấy lâu nay, cha coi mình là gánh nặng trong nhà này thôi sao. Mình đã làm khổ bố mẹ nhiều lắm sao”. Trong mắt cô đã chứa những giọt nước mắt đang chực trào ra. Rồi cô òa khóc như một đứa trẻ. Chưa bao giờ cô khóc nhiều như thế.

Kết quả hình ảnh cho yêu

Sau những lời nói của cha, cô trở nên trầm hẳn. Cô không thèm nói chuyện với ai trong gia đình. Cô luôn lãng tránh ánh mắt của cha. Cô chẳng buồn làm gì cả. Suốt ngày, cô cứ ngồi bên khung cửa sổ mà thẫn thờ, nghĩ ngợi lung tung rồi lại tự dằn vặt, trách mình là một đứa chả ra gì. Cứ mỗi lần nhớ lại câu nói ngày hôm ấy, trái tim cô tự nhiên đập liên hồi và đau nhói. Có lẽ, cô đã đau rất nhiều, để rồi chính câu nói ấy đã làm cho cô thực sự gục ngã như một nhát dao đâm vào trái tim khiến trái tim cô trở nên băng giá và không biết yêu thương ai nữa. Cô trở nên cáu gắt và hận tất cả những người thân của cô. Cô rơi vào tình trạng tuyệt vọng và không đặt niềm tin vào ai nữa. Cô ghét cha rồi ghét lây sang tất cả đàn ông. Cô cho rằng đàn ông chỉ làm khổ phụ nữ mà thôi như cô đã từng chứng kiến cha cô đã làm khổ mẹ cô thế nào.

Linh cứ nằm lỳ trên giường, rồi lại suy nghĩ vẫn vơ về quá khứ mà lòng trĩu nặng. Một quá khứ mà cô cố quên mà không thể nào quên được. Linh đã từng đối mặt với cái chết hai lần nhưng lúc đó cô không sợ hãi như bây giờ. Trong lòng cô lâng lâng hạnh phúc vì khi nhớ giây phút sinh tử ấy, cha mẹ luôn ở bên cô, cùng cô vượt qua giờ phút ngặt nghèo ấy. Nhưng bây giờ, cô không còn cảm thấy hơi ấm đó nữa mà thay vào đó là sự cáu gắt, mệt mỏi và cải vã của bố mẹ. Hóa ra, tất cả là vì cô. Vì cô mà bố mẹ không còn yêu thương nhau nữa. Rồi những ký ức ấy chợt mất đi sau khi Linh chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi nỗi buồn đã nguôi dần. Cô chợt lững thững bước ra ngoài đường. Ánh nắng buổi sáng và làn gió thoang thoảng mùi hương cây cỏ khiến cô vui hẳn lên. Trong người như bừng lên một sức sống mới. Chợt thấy bên ven đường, hai vợ chồng người bán hủ tiếu tươi cười, niềm nở và trông rất hòa thuận. Họ lau những giọt mồ hôi cho nhau bên nồi nước lèo khói bay nghi ngút hòa lẫn vào không khí khiến Linh đứng lại một lúc lâu. Linh mỉm cười, trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả.Thế mà, bấy lâu nay cô lại không hề để ý đến cuộc sống xung quanh tươi đẹp thế nào. Những con người bình dị đã cùng nhau vun đắp nên cuộc sống này. Linh nhớ lại, trước đây, bố mẹ mình cũng từng hạnh phúc như thế.

Nhưng khi về tới nhà thì nụ cười bỗng tắt trên môi. Linh trở lại một con người trầm tính, thu mình vào một góc và chẳng nói năng gì. Trong mắt cô luôn chứa một nỗi buồn mênh mông, vô tận. Cô rất muốn ra khỏi căn nhà ấy, để đi đến nơi nào đó thật xa. Nhưng cái tính nhút nhát, ngại mạo hiểm đã níu cô ở lại. Cô lại phó mặc cho cuộc đời. Cô cứ để thời gian trôi qua, không hề để ý mình đã đôi mươi rồi mà như một đứa trẻ con, luôn được cha mẹ che chở, bảo bọc.

Và những ngày sau đó, cô lại chứng kiến cảnh cha mẹ đang cải vã với nhau. Thay vì ra sau vườn khóc cho vơi đi nỗi buồn, cô vùng vằng lao nhanh ra đường mà không định được mình đi đâu. Cô đi nhanh đến nỗi mà không để ý trời trăng mây gió gì hết. Một chiếc xe máy chạy ngang qua và vô tình đụng trúng cô. Cô lảo đảo ngã xuống đường. Cũng may, cô chỉ bị trầy xước nhẹ thôi. Một người đàn ông bước xuống xe và vội vàng đỡ cô dậy. Anh ta trạc 30 tuổi, người cao, gầy. Gương mặt khắc khổ dường như đã từng trải nhiều. Dường như anh ta đã quen biết cô. Anh ta hốt hoảng:

– Cô có sao không? Con gái con lứa ra đường không chịu nhìn đường gì hết vậy?

Cô rất sợ hãi khi lần đầu tiên cô bị xe đụng. Mặt cô tái mét không còn giọt máu. Đầu óc trống rỗng không còn nghĩ được gì. Anh ta nói to lên:

– Có cần tôi đưa vào bệnh viện không? Cô là Linh, con cô Nga phải không? Hay để tôi đưa cô về.

– Cảm ơn anh. Tôi không sao. Tôi bị choáng một chút thôi. Nghĩ ngơi chút sẽ khỏe ngay thôi. Còn việc anh muốn đưa tôi về thì không cần đâu.Tôi. Tôi tự về được. Thôi chào anh.

Linh vội lao đi như cơn gió trong khi cô còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh ta gọi với theo:

– Cô bỏ quên cái khăn tay này. Cô ơi!

Nhưng Linh đã đi khuất rồi. Anh chỉ kịp nhìn cái bóng của cô dưới cái nắng chói chang của mùa hè oi ả.

Anh đã biết đôi chút về Linh. Linh lầm lỳ, ít nói, không quan hệ với hàng xóm láng giềng. Nhà cô cách nhà anh một dãy nhà. Gia đình cô không hòa thuận cho lắm. Cha mẹ cô cứ cải vã suốt ngày, còn cô thì vốn ốm yếu từ nhỏ nên cha mẹ cô không dám cho đi xa, sợ xảy ra việc gì. Từng này tuổi đầu mà không có nghề nghiệp, cũng chẳng có mảnh tình vắt vai. Nhưng anh không ngờ cô lại thẳng thắn đến vậy. Anh cảm thấy cô là một người con gái đặc biệt. Ở cô, toát lên sự giản dị, mộc mạc, thánh thiện, chân thành và có một đôi mắt buồn chứa nhiều tâm sự. Có lẽ, anh đã yêu cô gái ấy, yêu một cách thật lòng. Anh quyết định tới nhà cô vừa để trả lại cô cái khăn tay vừa để thổ lộ tình cảm của mình.

Anh chạy xe đến nhà Linh với tâm trạng phấn khởi xen lẫn hồi hộp. Khi tới nhà Linh, anh gọi:

– Có ai ở nhà không ạ?

Mẹ Linh chạy ra mở cửa:

– Sang đấy à. Vào nhà chơi, cháu.

– Linh ơi! Sang tới chơi nè con. Mẹ Linh nói vọng vào.

– Dạ. Linh tiếp lời.

Khi chạy ra tới cửa, Linh nhìn ra ngoài cổng và rất ngạc nhiên khi thấy người đàn ông va vào mình lúc nãy. Cô đứng lặng một lúc lâu, rồi chợt giọng nói của Sang vang lên:

– Không mời người ta vào nhà à. Sao đứng thừ người ra thế?

– Vâng! Mời anh vào nhà ạ. Linh nhỏ nhẹ.

Sang bước qua cái cổng dẫn đến một ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà đã bị màu thời gian làm cũ đi. Trong ngôi nhà ấy, ba con người sống với nhau có vẻ lạnh nhạt, không đầm ấm cho lắm.

Mẹ Linh nói:

– Thôi, mẹ đi có chút chuyện. Hai đứa ở nhà chơi nhé.

Và khi mẹ Linh đi khuất, Sang bắt đầu câu chuyện:

– Chắc em không biết anh đâu nhưng anh thì biết em. Anh đến đây trước là trả em cái khăn tay em đánh rơi hồi nãy, sau đó anh muốn nói với em một chuyện. Anh đã có tình cảm với em. Có lẽ, anh đã yêu em mất rồi. Em có nhận lời làm bạn gái anh không. Anh có thể bảo bọc và che chở em suốt cuộc đời. Anh nói thật lòng đấy.

Linh đón lấy cái khăn từ tay Sang. Mặt cô chợt đỏ lên. Lần đầu tiên, có một người đàn ông tỏ tình với cô một cách táo bạo đến vậy. Anh ta yêu mình hay thương hại mình đây. Linh đứng dậy và gạt phắt:

– Tôi không muốn. Tôi sống như vầy quen rồi. Tôi không muốn người đàn ông nào xen vào cuộc đời tôi hết.

– Em cứ mãi sống trong mặc cảm thì biết đến bao giờ em mới quên đi để sống tốt được hả.

– Mặc kệ tôi. Anh là ai mà dạy đời tôi. Đấy là cuộc sống tôi đã lựa chọn. Anh không có quyền can thiệp vào cuộc đời tôi.

– Bởi vì anh yêu em. Anh chỉ muốn em tốt hơn thôi. Em không nghĩ cho em thì em cũng phải nghĩ cho cha mẹ em chứ. Họ đã khổ về em nhiều lắm rồi.

– Tôi là vậy đó. Anh đã biết rồi thì anh hãy đi đi. Đừng tìm tôi nữa.

– Không. Anh sẽ không buông tay em ra đâu. Anh sẽ chờ em thay đổi quyết định. Anh nhất định sẽ chờ.

Sang ra đi trong hụt hẫng. Còn Linh thì trong lòng ngổn ngang, không biết làm sao cho phải. Vết thương lòng lại nhói lên và cô chỉ biết khóc. Khi tiếng khóc làm nhẹ đi nỗi lòng, Linh lại thẫn thờ nhìn quanh bốn bức tường. Cô thấy trống vắng và trống rỗng. Bấy lâu nay, Linh sống trong cô đơn quen rồi. Có lẽ, cô không cảm nhận được tình cảm của Sang dành cho mình.

Hôm sau, Sang lại đến với một bó hoa trên tay, nhưng Linh không thèm đếm xỉa đến. Rồi ngày qua ngày, Sang vẫn đến để thấy Linh và mong cô sẽ mở lòng với mình. Nhưng kết quả vẫn như cũ. Linh vẫn im lặng và vẫn không thèm nhìn Sang một cái. Khi thấy mình đã bất lực và không đủ làm cho Linh mở cửa trái tim để đón nhận tình cảm của mình, Sang bắt đầu nản. Nhưng ông trời dường như đã thấy tấm chân tình của Sang dành cho Linh. Ngày mà Sang sắp từ bỏ thì bỗng một cơn mưa chợt đến. Sang vẫn không chịu về, cứ đứng ngoài trời mưa. Mình mẩy ướt như chuột lột. Linh nhìn thấy vậy, không kìm nổi lòng mình và cầm ô chạy ra. Anh thấy vậy, liền lao vào ôm Linh vào lòng. Đôi bàn tay Sang thấm nước mưa, nhưng Linh cảm thấy thật ấm áp. Cô cảm nhận được trái tim anh đang đập thình thịch và trái tim cô thắt lại.

– Tại sao đến bây giờ em mới chịu mở lòng với anh vậy? Anh đã chờ em rất lâu rồi.

– Anh hãy hiểu cho em. Em đã bị mặc cảm quá nhiều nên không còn nghĩ đến việc gì nữa. Em những tưởng cả cuộc đời này sẽ không mở lòng với ai nữa. Nhưng hôm nay, em đã cảm nhận được anh yêu em nhiều thế nào và hình như em cũng đã yêu anh mất rồi.

Có lẽ, cơn mưa đã khiến cho hai người hiểu nhau hơn và xích lại gần nhau hơn. Linh nói trong nghẹn ngào:

– Anh vào nhà đi, kẻo ốm.

– Khéo lo. Anh ốm đã có em chăm sóc rồi còn gì.

– Anh chỉ được cái tưởng bở. Ai làm bạn gái anh chứ.

– Không làm bạn gái anh thì làm bạn gái ai. Hay anh kiếm cô nào xinh hơn em để chăm sóc cho anh nhé.

– Anh dám.

– Anh đùa thôi. Nhìn thấy em vui thế này là anh thấy nhẹ lòng rồi. Em biết không, nhiều lúc, anh cứ ngỡ không thể cưa đổ trái tim sắt đá của em. Anh ước mình có cái cưa thần kỳ nào đó để cưa trái tim em ra, xem có cái gì trong đó mà sao lạnh lùng quá vậy. Và cuối cùng, nhờ trời, anh đã chinh phục được em.

– Không phải nhờ trời đâu anh. Em đã thấy sự cố gắng và tình cảm chân thành của anh. Anh là tia nắng dịu dàng đã chiếu soi cuộc đời em.

– Vậy thì, hãy hứa với anh, em hãy sống vui vẻ. Em xứng đáng được hạnh phúc mà.

– Em hứa với anh. Anh phải hứa với em chúng mình sẽ sống bên nhau trọn đời nha.

– Chừng nào em chán anh thì thôi.

Lần đầu tiên thấy Linh vui như thế. Niềm hạnh phúc như tràn ngập cả người cô. Linh không còn lầm lỳ nữa. Thay vào đó là những lời nói và hành động có vẻ nhiều hơn, thậm chí còn nói những câu bông đùa. Bà ngoại bảo: “Chà! Con Linh có người yêu rồi trông khác hẳn nhỉ, xinh đẹp hẳn ra, ăn nói có duyên nhỉ. Bà mừng cho con lắm, Linh à. Tính ra mày là đứa thiệt thòi nhất trong nhà, nhưng ông trời ổng cũng thương mày, đã cho mày một tấm chồng để mày nương tựa sau này, trên hết là nó đem lại hạnh phúc cho mày. Ráng giữ chặt nó nghen con. Nó là đứa con trai tốt bụng, chung thủy lắm đấy”. Cô đáp lại: “Dạ! Con cảm ơn ngoại. Con sẽ nhớ lời ngoại dặn. Con sẽ trân trọng tình yêu này. Con chắc chắn sẽ hạnh phúc”.

Cuộc đời này có những cuộc gặp gỡ làm thay đổi cả một con người. Chính tình yêu của Sang đã làm cho niềm khao khát yêu thương của Linh trỗi dậy. Nó như một tia nắng ấm áp, xua tan đêm tối mịt mù trong Linh. Tình yêu ấy khiến con tim của cô dịu lại. Nó không còn băng giá nữa. Nó đã biết thế nào là tình yêu thật sự. Hai trái tim đã tìm thấy nhau và hòa chung nhịp đập. Một cái kết đẹp cho một tình yêu đẹp. Từ nay, trên bước đường của Linh đã có người bạn đồng hành là Sang. Hai người sẽ cùng nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Và một cái đám cưới trong mơ đã diễn ra. Khi bước vào lễ đường, Sang đã nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Linh thì thầm: “Hãy tin anh, em nhé! Dù thế nào, anh cũng sẽ nắm chặt tay em. Anh sẽ làm cho em hạnh phúc”. Linh bẽn lẽn: “Em tin anh! Người em yêu nhất trên đời. Người đã không buông tay em lúc em tuyệt vọng nhất. Người đã cho em biết thế nào là hạnh phúc đích thực. Cảm ơn anh. Tình yêu của em.

Trên bước đường đời này, đôi khi chúng ta vô tinh lướt qua nhau bởi cuộc sống bận rộn, khó khăn và đôi khi là bế tắc. Nhưng chúng ta hãy luôn tin tưởng vào tình yêu, vào những điều tốt đẹp, vào những gì hiện hữu xung quanh ta và cố gắng thật nhiều. Và dù có chuyện gì xảy ra thì hãy luôn tin sẽ có một người ở bên ta và cùng ta vượt qua quãng thời gian ấy.

S/T

Bình luận Facebook