Bao nhiêu chênh vênh mới đổi được một đời an yên?
Ở những năm tháng thanh xuân, chúng ta phải đi qua những ngày chênh vênh và bất ổn, thậm chí phải vượt qua sóng gió để tìm được bờ bến yên bình. Đến một lúc nào đó, khi đi qua những nồng nhiệt của của tuổi trẻ, bạn chẳng còn muốn cháy hết mình trong một tình yêu say đắm, điều bạn cần chỉ là một tình yêu bình yên thôi. Nhưng phải đánh đổi bao nhiêu ngày tháng chênh vênh mới có được cuộc đời an yên như vậy?
Tôi không mong sẽ tìm được một ai đó yêu mình thật mãnh liệt, chỉ hy vọng rằng những năm tháng sau này có thể gặp được một người đủ trưởng thành để trân trọng tình cảm của cả hai. Không phải không rời xa mà là bên nhau quá nên không ai muốn rời đi.
Có những ngày, bình yên đối với tôi chỉ đơn giản là được ngồi ngắm mưa, mà không thấy lòng đổ lệ. Bỏ trốn tất cả, tôi trốn vào một quán café nhỏ, gọi một ly cafe đủ đậm, bên tai là bài hát quen thuộc, giữa những khuôn mặt xa lạ, mơ màng nhìn qua ô cửa sổ, tôi thong thả ngắm những giọt mưa rơi xuống, nghĩ về anh ấy nhưng lòng bình yên, không còn dậy sóng.
Thỉnh thoảng, trời vẫn rất đẹp, cây vẫn xanh, hoa vẫn nở, chim vẫn hót và cuộc sống của chúng tôi vẫn thế, ai cũng bận rộn với công việc và ít liên quan đến nhau. Thế mà, thỉnh thoảng tôi vẫn rất nhớ…
Chúng tôi bắt đầu thế nào nhỉ?
Đó là những ngày thời tiết cực kỳ khó chịu, nắng chói chang đến mức cả thế giới đều muốn bốc hơi, nhưng chẳng biết sao hai chúng tôi cứ vô thức lại gần nhau. Chưa bao giờ trong đời tôi có ý định yêu một người như thế, nhưng rồi những câu chuyện chưa bao giờ dám kể cùng ai cứ thế mà tuôn ra.
Bạn biết không, trong cuộc đời này người ta chẳng cần điều gì quá lớn lao để phải lòng một ai đó. Đôi lúc, đơn giản chỉ là đúng khoảnh khắc tôi yếu mềm thì anh lại chìa tay ra mà thôi.
Anh ấy dắt tôi đi qua hết cung bậc tình cảm này đến cung bậc tình cảm khác. Lúc khiến tôi thương, khi lại khiến tôi bực, lúc khiến tôi bình yên, khi lại bắt tôi thấy khó chịu. Kỳ lạ! Có một người, vừa khiến tôi lo lắng, vừa khiến tôi tin tưởng.
Tôi cứ thế chịu đựng những bất ổn và chênh vênh, cứ thế đi qua những ngày tháng thương nhớ.
Tôi không phải kiểu con gái mù quáng, cũng không phải kiểu người chủ động, bất chấp hết tất cả thể hiện tình yêu. Chỉ là sau giọng nói tươi vui kia tôi nhìn ra trong ánh mắt sự mệt mỏi nhuốm màu. Tôi cảm nhận được nơi anh, một người sống chân thành, tình cảm, sâu sắc và chịu khó, nhưng trong lòng lại luôn tồn tại cảm giác cô đơn và muốn được quan tâm. Vậy nên chỉ muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho anh.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì những điều mình đã làm, bởi vì đó từng là những điều tôi mong muốn như vậy. Phụ nữ chúng ta là thế, chỉ cần một lần cảm nhận được sự chân thành, cả đời sẽ cảm kích.
Nhưng rồi đến một lúc nào đó, sau những tổn thương, những tưởng sẽ không thể tin tưởng thêm một lần nữa. Chỉ muốn im lặng sống, im lặng cô đơn, thì điều mong muốn nhất của một người phụ nữ vẫn là sự bình yên thay cho những bất ổn, chênh vênh.
Tuổi trẻ của tôi, đã yêu và ở bên bao nhiêu mối tình? Đã đi qua bao nhiêu đêm trắng mệt mỏi với hàng tá suy nghĩ ? Có cả những nỗi nhớ không thể nói thành lời. Đến cuối cùng vẫn chỉ mong, có một ai đó dùng bàn tay ấm áp và trái tim đầy bao dung để cất tôi vào lòng, với một tình yêu nhẹ nhàng nhưng vững chãi.
Khi rảnh rỗi thì cùng nhau tâm sự. Khi mệt mỏi thì gửi nhau vài dòng tin chia sẻ. Nói với nhau đôi ba câu chuyện vụn vặt. Tĩnh lặng, an yên nắm tay nhau đi qua bao năm tháng. Mặc kệ những biến chuyển, mặc kệ lòng người dối trá, ganh đua. Vẫn mong bên cạnh luôn tồn tại một người cho tôi tin tưởng, cho tôi được cảm giác che chở và cùng nhau già đi. Đến tận cuối đời vẫn thương nhau bằng tình thương đẹp nhất.
Trong cuộc đời mỗi người ai rồi cũng sẽ gặp qua hai kiểu người: một người khiến mọi khoảnh khắc điều trở nên đẹp đẽ, một người có thể xoa dịu những năm tháng. Giống như tuổi trẻ cần một người yêu nóng bỏng, nhưng đến một độ tuổi nào đó chỉ cần một vòng tay vững chãi và ấm áp.
Chắc hẳn ai cũng mong muốn gặp được một người như vậy trong đời. Thế nhưng trong cái thành phố đầy ắp người này, trái tim của mỗi chúng ta cứ cô đơn một cách bướng bỉnh. Cuộc sống trôi qua quá nhanh, chúng ta cứ vội vã đi lướt qua nhau, rồi cứ thế bỏ lỡ mất nhau.
Tôi và anh đã nói với nhau biết bao nhiều điều, nhưng rồi một ngày chúng tôi trở thành hai kẻ xa lạ. Chúng tôi tầm thường quá phải không? Tôi luôn tự hỏi, cuộc đời mỗi người phải đi qua bao nhiêu bất ổn, bao nhiêu chênh vênh mới có thể đổi được một đời an yên?
Tôi bây giờ không còn ngây thơ, cũng không còn bất chấp như trước. Tất cả những gì tôi cần bây giờ, là được sống một đời bình yên. Không đau lòng, không nước mắt, không chia ly…
Đôi lúc rất muốn hỏi anh xem, một cuộc đời như vậy liệu anh có thể cho tôi được không? Nhưng vì mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên xa lạ quá. Nên sợ nói ra rồi chỉ nhận được sự hững hờ mà thôi.
Dẫu sao tôi vẫn luôn hy vọng anh và tôi đều sẽ bình yên, dù có thể hay không nhìn thấy nhau ở phần đợi còn lại.
Băng
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM