DUYÊN PHẬN MÌNH, DỪNG LẠI Ở ĐÂY THÔI…

Có bao giờ anh sợ mất em chưa?
Hay mặc định em luôn còn ở đó
Em mong manh tàn tạ nhiều trong gió
Có khác nào nhành cỏ lá đâu anh

Cuộc đời em ít được những ngày xanh
Vốn dĩ đã… chịu rất nhiều bất hạnh
Bao khó khăn gồng mình trong đơn lạnh
Anh mảy may không? Anh thấu những gì?

Hết thương rồi, em sẽ lặng bước đi
Níu làm chi những yêu thương mờ nhạt
Tiếp tục thêm chỉ khiến tim ngột ngạt
Vết thương lòng càng đau rát thêm thôi

Có bao giờ anh chịu nhún cái tôi
Nhường nhịn em rồi vỗ về thủ thỉ
Hay mặc em trong bộn bề suy nghĩ
Khi em cần, anh bỏ mặc quay đi

Nói thế nào thì cũng chẳng ích chi
Anh đi đi, tìm niềm vui tri kỷ
Em buông đây, em mệt rồi muốn nghỉ
Có luyến lưu thì em cũng đi rồi…

Duyên phận mình dừng lại ở đây thôi

Nhung Ngọt

Bình luận Facebook