Rồi Có Thể
Rồi có thể một ngày kia nắng nhạt
Ta vô tình chẳng nhớ nữa về nhau
Không nhắn gửi không han hỏi một câu
Tên của nhau chìm sâu trong tiềm thức
Rồi có thể bao tủi thân ấm ức
Em chẳng còn nức nở khóc với anh
Chỉ một mình với đêm tối chông chênh
Ta khi ấy về hai người xa lạ
Rồi có thể anh nhẹ quên tất cả
Mình đã cùng chia sẻ những buồn vui
Từng xót xa , từng mong đợi bùi ngùi
Một hình bóng mình từng thương tha thiết
Rồi có thể chẳng nói lời từ biệt
Mình chỉ dần im lặng lãng quên nhau
Những nỗi buồn cứ thế chôn thật sâu
Bao yêu dấu vô tình tan biến hết
Rồi có thể … nghĩ chi cho mỏi mệt
Khi lúc này ta đang hạnh phúc thôi
Vẫn bên nhau ấm áp trao nụ cười
Đôi trái tim rộn vui từng ngày mới
Thôi anh ạ … mặc điều chi đang tới
Mình cứ thương – thương cho đến kiệt cùng…!
Đồng Ánh Liễu