Người thương ta, ta chẳng cần, người ta thương lại chẳng cần ta
Người mình hờ hững, lạnh nhạt thì càng gần gũi và quan tâm đến ta. Còn người mình mong ngóng thì ngày càng vô tâm và trở nên xa lạ. Chẳng ai trong chúng ta
Người mình hờ hững, lạnh nhạt thì càng gần gũi và quan tâm đến ta. Còn người mình mong ngóng thì ngày càng vô tâm và trở nên xa lạ. Chẳng ai trong chúng ta muốn phải lựa chọn.
Nhất là khi đứng trước muôn vàn ngã rẽ, lòng tham sẽ đẩy lên cực điểm khiến ta muốn chọn tất cả, chẳng trừ cái nào.
Người ấy là một người vui vẻ năng động, chăm sóc và lo lắng cho em từ những thứ nhỏ nhất. Luôn sẵn sàng xuất hiện bất cứ khi nào em cần dù là trời mưa hay nắng, hay đang dở dang công việc.
Chỉ cần em ốm hay bỏ bữa là lại cuống cuồng chạy đi mua đồ ăn rồi bắt em uống thuốc. Người ấy cũng luôn nhắc em phải ngủ sớm mỗi ngày, trời lạnh ra ngoài nhớ mặc áo ấm.
Sự quan tâm của người ấy đôi khi khiến em thấy thật phiền phức. Còn anh, một người đàn ông chín chắn, trưởng thành và lạnh lùng.
Mình nói chuyện với nhau mỗi ngày, chỉ là những cuộc gọi và tin nhắn mà khiến em chẳng thể ngừng suy nghĩ về anh.
Anh cũng chẳng bao giờ nói được những lời tình cảm với em cả. Nhưng trớ trêu thay, người níu giữ chân em lại là anh mà không phải người ấy.
Thế đấy, người thương ta, ta chẳng cần, còn người mình luôn hết lòng thì lại chẳng cần ta…
Thật sự mà nói, mối quan hệ giữa chúng ta, em không mong là sẽ đi đến đâu. Em chẳng cần anh rót những lời đường mật vào tai em hay hứa hẹn về một tương lai tươi sáng. Em chỉ cần anh quan tâm em, như em đã từng. Vậy là đủ.
Nhưng như thế thì mọi chuyện đã khác, em sẽ chẳng cảm thấy có lỗi với ai, em sẽ chẳng phải phân vân khó xử.
Em đã rõ ràng với người ấy, lạnh lùng với người ấy, nhưng người ấy vẫn thương em, vẫn cố gắng hết sức làm mọi thứ tốt nhất để em vui.
Em thấy mình phũ phàng và tàn nhẫn, nhưng chấp nhận tình cảm của người ấy em càng không làm được. Cái gọi là tình cảm đối với em nó quá cố chấp chỉ muốn dành cho anh.
Nhưng anh lại luôn khiến em mập mờ khó hiểu, anh có thương em hay không em không thể nào xác định, sự quan tâm của anh như có như không, xung quanh anh có biết bao mối quan hệ khiến em chẳng hiểu em nằm ở vị trí nào.
Mối quan hệ của chúng ta mơ hồ đến nỗi chỉ cần em tắt điện thoại hay chuyển chỗ ở là mình mất nhau.
Có những ngàyanh chợt xuất hiện, ôm lấy em, an ủi em quên đi sợ hãi mệt mỏi. Để rồi lạicó những ngày dài anh biến mất như chưa từng tồn tại, khiến em hoang mang, hụt hẫng đến dại khờ…
Nếu chọn người thương mình em sẽ chẳng lo sợ mất người ấy, một tình yêu được bảo đảm, em sẽ sống trong sự yêu thương vì đối với người ấy em là tất cả.
Nhưng có tàn nhẫn với người quá không, thứ tình cảm em dành cho người bản chất là gì hay chỉ là sự thương hại?
Theo thời gian có chắc rằng em sẽ thay đổi sẽ có tình cảm thực sự không? Cố ép mình vào một mối quan hệ không xuất phát từ tình yêu sẽ chỉ làm khổ mình khổ người.
Ngược lại nếu em chọn người mình thương, cũng đồng nghĩa với việc em phải chấp nhận buồn khổ.
Một ván bài biết chắc sẽ trở về trắng tay cùng với những vết thương tâm hồn chẳng dễ lành lại. Nhưng em lại được sống bằng thứ cảm xúc thật, tình cảm thật của mình. Dù là hạnh phúc quá ngắn nhưng em vẫn cố chấp với lấy…
Đến tận bây giờ em vẫn chìm sâu trong những sự lựa chọn, rằng chọn người thương mình hay chọn người mình thương?
Thương An