Còn yêu được thì hãy yêu đi, đời có bao nhiêu đâu mà cứ suy nghĩ?

Khi cho đi thì đừng mong sẽ nhận lại, chỉ cần thỏa mãn đủ lòng mình. Bởi mình qua bao năm tháng vẫn có thể yêu, vẫn có thể hết lòng, vẫn cứ cuồng nhiệt mặc cho cuối đường là nắng hay bão giông.

Tôi không có niềm tin và một người đàn ông chung thuỷ. Đàn ông nào cũng sẽ lăng nhăng, ít nhất trong suy nghĩ của tôi chỉ là sớm hay muộn. Tôi sợ nhất là đàn ông nói chuyện quá ngọt ngào, vị ngọt càng sâu trầm luân càng đau đớn.

Đàn ông với tôi thì không có tiêu chuẩn, tôi chỉ hỏi trái tim mình, yêu hay không yêu. Tôi không cần người mình yêu quá giàu có, quá đẹp trai, những thứ phù phiếm không thể khẳng định được tôi sẽ hạnh phúc.

Tôi không dám mong cầu người mình yêu sau này sẽ thể hiện tình yêu của chúng tôi quá mức trên mạng xã hội. Tôi cũng không cần những món quà xa xỉ mà chỉ mong ngày lễ anh đến tặng tôi một bó hoa hồng và một nụ hôn nhẹ trên trán. Bởi khi yêu nhau, món quà vô giá chính là ở cạnh nhau.

Tôi đã từng yêu, từng tổn thương. Và người ta thường nói sau khi tổn thương và vấp ngã chúng ta sẽ rút ra được một bài học cho đời mình. Sau này sẽ không đi vào bánh xe đổ đấy nữa.

Nhưng tôi lại cho rằng, thứ khó kiểm soát nhất chính là tình yêu.

Nên đừng lo nghĩ quá nhiều vấn đề được hay mất, yêu được thì cứ yêu đi. Nếu cứ lo bị tổn thương thì mấy ai đến được với ai.

Còn yêu được thì hãy yêu đi, đời có bao nhiêu đâu mà cứ suy nghĩ?

Ta không yêu người, không hết lòng với người mà cứ mong cầu người sẽ yêu ta, trao cho ta tất cả?

Nằm mơ!!!

Khi cho đi thì đừng mong sẽ nhận lại, chỉ cần thỏa mãn đủ lòng mình. Bởi mình qua bao năm tháng vẫn có thể yêu, vẫn có thể hết lòng, vẫn cứ cuồng nhiệt mặc cho cuối đường là nắng hay bão giông.

Cứ yêu, đừng lo sợ.

 Theo Dear

Bình luận Facebook