Tháng 11, Ngạt Ngào Hương Gió Chớm Đông
Chắc đã là không của riêng ai, tháng mười một ghé qua với những con gió héo hon rụng giữa lòng em và Huế. Tôi đã hẹn bao mùa quỳ rợp lối về, nay đâu đó trên những con ngõ nơi tôi không biết dã quỳ đã nở hay chưa? Không biết có vàng tươi và nhớ chăng một lời hứa cũ? Mỗi độ tôi về, mùa thường hỏi em gái tôi đâu, tôi chỉ cười và trả lời rằng: “Người ấy bận!” – Quỳ ngả đầu về phía hoàng hôn…
Sớm nay se lạnh, định khoác chiếc áo lang thang vài con ngõ quen để làm tô bún Huế thật cay và ngắm hòn trời ló dạng sau vài bóng nón, vậy mà không biết thế nào quanh đi quẩn lại rồi lười biếng ngồi nhâm nhi cốc chè xanh với vài bản tình ca xưa lắc, đôi tiếng ho khan, cũng tới lúc nghĩ cho sức khỏe của mình. Mồi thêm điếu thuốc, bên ly cà phê với những cơn gió u buồn, những màn sương chừng đang run rẩy, chà… lúc tối tôi vừa chúc một cô gái ngủ ngon!
Cũng lâu rồi trong mớ tâm tư còn đọng lại và cũng đã lâu tự buổi hẹn đầu, nay trong tôi lại nhớ về một người nào khác. Thực tình chẳng muốn vậy đâu, có trách thì phải trách tháng 11 sang làm con người ta lạnh lòng nhiều quá, trách những cơn gió tháng 11 kia sao cứ về đây cuốn hết kỷ niệm phai màu. Chỉ mới đôi ba con nắng mùa thu mà tất cả như đã tàn phai, tôi đâu muốn mình là một kẻ vô tình như thế?
Đường vắng ai về, lối nhỏ cũng hóa thênh thang. Phố chẳng còn em, độ tan tầm cũng chỉ cô đơn một nỗi. Nhưng đó là chuyện của ngày xưa, chuyện của một thời giấc mơ còn rơi rớt trên những vỉa hè xôn xao mặt phố. Nay, phố đã khác; đông đã khác; em đã khác; và tôi có lẽ cũng bắt đầu đổi khác. Một cái thoáng nhìn nay chợt hóa thành điều ước xa xôi…
Phố vẫn mơ màng giấc ngủ đầu đông. Em ơi, gió ngọt lịm và trời xanh trong, rất lạ! Gió hát trên những nhành cây không lá, để tôi kể em nghe về một thành phố ven sông khắc khoải giao mùa, nhưng yên ả, giọt nắng hồng ngập ngừng tìm về đôi mắt xanh xanh…
Huế bây chừ mùa không vội vã, nghe cô bạn bảo rằng cao nguyên giờ này đã bắt đầu thoang thoảng hương quỳ ngào ngạt. Cái mùi ấy thì không thể lẫn đi đâu được, nó chẳng thơm tho hay hấp dẫn gì đâu. Thế nhưng, ai mà đi xa thì cứ độ gió về lòng lại bồi hồi sực nhớ. Có một người con gái mang đôi mắt ướt đã từng mơ về những khóm hoa ấy cơ mà.
Lòng cố đô không có dã quỳ, chỉ có những gốc lộc vừng nở hoa, chỉ có sông Hương xanh biếc, chỉ có góc cà phê lặng lẽ với vài bản Trịnh say lòng. Tôi không yêu mùa đông với những cơn gió lạnh đến tái tê, tôi cũng nào yêu mùa đông với cái rét buốt hằng đêm làm người khó ngủ. Tôi yêu mùa đông vì khi ấy, một chút bâng khuâng cũng thấy ấm lòng quá đỗi!
Một ngày nào đó, em có trở về đây để ngắm chiều về trong đáy mắt? Còn tôi, chắc chắn tôi sẽ khoác lên vai một chiếc balo để tìm đến một nơi đâu đó thật cao, rất cao… để ngắm chiều rơi. Bởi nếu ta được ngắm hoàng hôn từ trên cao, mặt trời sẽ lặn chậm hơn người khác, ngày sẽ dài hơn một chút để mà yêu thương! Để mà quên đi…
Tôi ngồi đây, những cơn gió tháng 11 về ru hồn tôi say mèm với những ký ức chẳng còn rõ nét hay tôi đang say vì một người nào khác? Tôi không biết, chỉ biết rằng hôm nay lòng lại thấy nhớ một người, một người xa lạ. Dẫu một ngày không xa nào đó rồi tôi cũng phải quên em, nhưng có lẽ không phải hôm nay, không phải bây giờ. Hàng dã quỳ còn đợi ai về tô nắng vàng thu.
Những cơn gió chớm đông nồng đậm hương quỳ năm xưa cố gắng len vào trong tôi một sớm tinh mơ, lạnh lẽo. Tôi bất chợt bật cười khi hình dung ra một nụ cười dễ mến, tôi điên chăng? Có lẽ! Phố độ này chậm thật, chậm như chính những tư tình còn bám víu trôi theo ngàn gió, chẳng chịu ngủ yên trong giấc nồng say một thuở xa xôi.
…Nay, đâu đó trên những con ngõ nơi tôi không biết dã quỳ đã nở hay chưa? Không biết có vàng tươi và nhớ chăng một lời hứa cũ? Mai tôi về, mùa chắc lại hỏi em gái tôi đâu, tôi sẽ cười và trả lời rằng: “Người không về nữa!” – Quỳ ngả đầu về phía bình minh…
Tôi đã quen vui những lúc rất buồn.
Ngay lúc này đây, lòng tự dưng muốn hiểu một người xa lạ!
Thật không!?
Tháng mười một…
Tôi vẫn một mình trên con phố rất quen
Mùi khói thuốc vẫn cứ mải mê chơi đùa cùng phiến gió
Tôi vẫn về khi hòn trời đã đỏ
Cuốn vào đêm theo dấu chân hoang
Tháng mười một, cô gái tôi ơi!
Tôi làm sao có thể bỏ quên bao tháng năm dài mong đợi
Người đi qua mặt trời
Tôi nằm mơ về cửa sổ
Bầu trời thu xanh còn xanh mãi trên đầu
Ký ức ngày xưa giờ biết phải tìm đâu?
Hoài niệm hiện về, rủ nhau hoang đàng viễn phố
Tôi bước mãi, mơ hồ, không suy nghĩ
Kỷ niệm hiện về
Bé nhỏ một ngày mưa…
Tháng mười một, câu chuyện của ngày xưa
Cô gái tôi ơi, hình như tôi còn nhớ
Nhưng chắc là không kể lại đâu
Tôi chẳng kể đâu
Kể làm chi câu chuyện không có bắt đầu
Đã chết dần theo năm tháng xa xôi!
Vĩnh viễn…
sưu tầm